Nét mặt ông ta dần dịu đi, quỳ lạy tạ ơn: “Thần...
đa tạ ân điển của hoàng thượng!” Sau khi Từ Yển Sự rời đi, sắc mặt Vĩnh Chiểu Để trở nên cực kì khó coi.
Giờ đây ông ta rất muốn biết, sao công chúa Nguyên Khang lại dính vào sự vụ này? Trong cung Khôn Ninh, Vi hoàng hậu nặng nề nhìn con gái mình, cất giọng hỏi: “Nguyên Khang, con biết trước chuyện của Hi Bình và Bích Sơn Quân phải không?”
Nếu không, sao con gái bà ta có thể đúng lúc đến đó như vậy được? Bà ta biết con gái mình luôn ấm ức so đo công chúa Hi Bình được hoàng thượng cưng chiều, từ trước đến nay luôn bất hòa với nàng ta.
Nhưng sự việc ầm ĩ này, hoàng thượng nổi trận lôi đình, con gái bà ta trực tiếp dính vào thật sự không hay.
Công chúa Nguyên Khang lắc đầu, đáp: “Mẫu hậu, con không biết mà! Con thật sự đang đuổi theo người hầu chứ không cố ý nhắm vào Hi Bình.” Giọng điệu của công chúa Nguyên Khang có phần tủi thân, nhưng vẫn mang theo niềm vui và sự sảng khoái khôn tả.
Công chúa Nguyên Khang cũng không ngờ chỉ đuổi theo người hầu đến đường Dương Gia lại có thể phá hỏng màn vụng trộm của Hi Bình và Bích Sơn Quân.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, có điều lúc đó nàng ta lập tức bừng tỉnh, cố tình lớn tiếng làm ầm lên, hơn nữa không hề ngăn cản, mặc cho các thị vệ đi theo chứng kiến tất cả.
Nhìn thấy nụ cười trong mắt công chúa Nguyên Khang, Vi hoàng hậu liền rõ tâm tư của con gái mình.
Tuy bà ta rất vừa lòng khi nhìn thấy công chúa Hi Bình gặp chuyện, nhưng con gái bà cũng bị cuốn vào trong đó...
Bà ta thở dài, nói: “Nguyên Khang, con bị người ta lừa rồi! Tên hầu kia nhất định là đã cố ý dẫn con đến đó.
Con mắc mưu rồi! Đây không phải là chuyện tốt lành gì đâu.” Nụ cười trong mắt công chúa Nguyên Khang nhạt đi, nàng ta đáp: “Mẫu hậu, con biết chứ.
Nhưng trong chuyện này con vẫn chưa bị tổn thất gì, người gặp đại nạn là Hi Bình kia.
Ha ha!” Sau khi tìm được tên hầu kia, công chúa Nguyên Khang biết ngay có kẻ cố ý dẫn nàng ta đến phá hỏng chuyện của Hi Bình.
Song, trở thành quân cờ thì đã sao? Không phải ai cũng có thể tận mắt thấy trò hề của Hi Bình.
Đổi lại là người khác, sợ rằng sự tình đã không thể lan truyền rộng rãi.
May mà người tới là nàng ta, may mà nàng ta còn dẫn theo nhiều người, bằng không có lẽ Hi Bình đã giấu nhẹm được chuyện này.
Hiện giờ công chúa Nguyên Khang đang lấy làm hả hê, nên ít nhiều không cảm thấy nỗi lo lắng của Vi hoàng hậu là đúng.
Chẳng phải mẫu hậu thường nói kết quả mới là điều quan trọng nhất hay sao? Chỉ biết rằng sau này Hi Bình khó sống là đã thấy thỏa mãn rồi.
“Nguyên Khang, hoàng thượng đang rất tức giận, lỡ như giận lây sang con, sao lại không có tổn thất:” Vi hoàng hậu cau mày.
Vi hoàng hậu bứt rứt trong lòng không giải tỏa được.
Nguyên Khang bị người ta lừa mà vẫn có thể cười.
Rõ thật là...
Nhận ra mẹ mình không vui, nhưng công chúa Nguyên Khang vẫn tỏ ra không tán thành.
Nàng ta nói: “Mẫu hậu, chuyện đã xảy ra rồi, quả thực là con không nhắm vào Hi Bình mà.
Dù phụ hoàng đến tra hỏi, con cũng không sợ.
Phụ hoàng anh minh, sao có thể trách tội con chứ?” Vi hoàng hậu càng sầm mặt, không nén nổi tiếng thở dài, cất lời nhắc nhở: “Tạm thời không sao nhưng không có nghĩa là sau này không bị tổn hại.
Hiện giờ là Hi Bình, lỡ như sau này có người nhắm vào con thì sao đây?” Lại nữa...
Công chúa Nguyên Khang thoáng tỏ thái độ mất kiên nhẫn.
Nàng ta không muốn nghe những lời cằn nhằn nhắc nhở này nữa, khó chịu đáp: “Sau này con nhất định sẽ cẩn thận, xin mẫu hậu cứ yên tâm!” Nàng ta chẳng phải loại người không cần mặt mũi như Hi Bình, xưa nay luôn nghiêm chỉnh, lại chẳng có nhược điểm gì không thể cho người khác biệt.
Nàng ta không sợ bất cứ âm mưu quỷ kế nào hết! Nhìn công chúa Nguyên Khang thể hiện rõ những suy nghĩ trong lòng ngoài ra mặt, Vi hoàng hậu thầm hối hận mình đã quá che chở con gái, vì mông nàng ta sống vô ưu vô lo nên sớm đã thay nàng ta xóa sạch tất cả những thứ dơ bẩn.
Giờ con gái cũng đã ba mươi tuổi mà vẫn ngây thơ không hiểu gì về âm mưu...
Thôi vậy, Nguyên Khang cũng đã từng này tuổi, tính khí không thể thay đổi được nữa, cho dù bà ta có nhắc nhở thêm cũng chỉ khiến con gái mình khó chịu.
Nếu bà ta đã bảo vệ cho Nguyên Khang nhiều năm như vậy rồi thì cứ tiếp tục là được.
Vả lại, con gái bà ngoan ngoãn hiểu chuyện, không giống với công chúa Hi Bình kia...
Nhắc đến công chúa Hi Bình, đột nhiên Vi hoàng hậu hiểu ra một chuyện.
Mấy ngày trước nàng ta xông thẳng vào phủ đệ của Uông Ấn, nhưng kỳ lạ là Uông Ấn không hề truy cứu.
Hiện tại nhận được kết cục này...
Nếu nói đây không phải là sự trả thù của Uông Ấn thì ai mà tin chứ? Vi hoàng hậu một lần nữa hạ quyết tâm tuyệt đối không đối đầu với hắn.