Hắn đã hạ quyết tâm đổi người khác làm thái tử phi từ lâu rồi, chỉ tạm thời giữ lại vệ thị mà thôi.
Tổn thất của nhà họ Vệ đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là mất đi một cánh tay, mà chỉ đơn giản như thay một bộ y phục, đổi một đôi giày.
Do đó, hắn vừa thở phào nhẹ nhõm vừa âm thầm tìm kiếm người thích hợp hơn cho vị trí thái tử phi.
Còn về vệ thị...
Cho dù nàng ta đến cung Khôn Ninh học tập hiền đức thì đã sao? Nàng ta đã hoàn toàn vô dụng với hắn.
Bấy giờ, trưởng sử trong phủ thái tử là Hàn Trinh vội vàng bước vào, nét mặt rất lo lắng, bẩm báo: “Điện hạ, thuộc hạ nghe được một tin đồn, nói rằng...
nói rằng...” Hàn Trinh mang vẻ mặt khó xử, ngập ngừng không thành câu.
Thấy Hàn Trinh như vậy, tâm trạng thoải mái của Trịnh Trọng hơi chùng xuống, hắn lên tiếng hỏi: “Tin đồn gì, mau nói đi, không phải úp mở!” “Vâng, điện hạ.
Thuộc hạ nghe có người đồn, hoàng thượng tức giận với điện hạ vì chuyện của Bình Hoài Thự, cho nên mới lệnh cho ba đời nhà họ Vệ không được phép ra làm quan.
Sợ rằng hoàng thượng đã chán ghét điện hạ.” Cuối cùng Hàn Trinh vẫn nói hết ra.
“Cái gì? Ai dám tung tin đồn như vậy?” Trịnh Trọng liền đứng phắt lên, nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Tâm tư đế vương khó đoán, ai dám to gan đoán định suy nghĩ của phụ hoàng? Hàn Trinh xoa cái trán chẳng có đến một giọt mồ hôi, nôn nóng nói: “Điện hạ, việc cấp bách bây giờ là tâm tư của hoàng thượng, chứ không phải truy cứu tại sao lại xuất hiện những lời đồn đại đó.
Thuộc hạ cứ cảm thấy những lời đốn này không phải là vô căn cứ.”
Nghe vậy, Trịnh Trọng lại ngồi xuống rồi mới hỏi: “Theo ngươi, ý của phụ hoàng ta...
là gì?” Phụ hoàng đã xử phạt Ngũ hoàng đệ rất nặng, nhưng lại nương tay với hắn.
Điều này chẳng phải đã thể hiện rõ ý của phụ hoàng rồi sao? Hàn Trinh ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Thuộc hạ cho rằng, xảy ra chuyện lớn ở Bình Hoài Thự như vậy, bất kể hoàng thượng có thái độ gì thì điện hạ vẫn cần làm chút gì đó khắc phục tình hình.” “Khắc phục tình hình? Làm thế nào?” Trịnh Trọng tỏ ý không hiểu.
Hàn Trinh bước tới, thì thầm: “Điện hạ, thuộc họ cảm thấy có thể làm như thế này...”
Nghe xong, sắc mặt Trịnh Trọng liền thay đổi, hắn gật đầu, trong mắt ẩn chứa sự kiên quyết: “Như vậy thì được, bổn tọa sẽ làm theo lời ngươi mách” Hàn Trinh nói đúng, bất kể phụ hoàng hắn tỏ thái độ gì thì hắn cũng phải thể hiện chút lòng hối lỗi, xoa dịu tâm tư của phụ hoàng, củng cố địa vị thái tử.
Sáng hôm sau, Trịnh Phồn mặc y phục màu trắng, cởi ngọc quan trên đầu, không mang theo áo choàng hay lò sưởi tay, đội giá rét quỳ trên nền đá xanh trước điện Tử Thần.
Khoảnh khắc quỳ xuống, khí lạnh xuyên qua đầu gối ngấm thẳng vào tim, khiến hắn run rẩy, khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, giữ được tư thế.
Hắn hơi cúi đầu và khom lưng, sau đó nói to: “Phụ hoàng, nhi thần đã biết tội, nhi thần đến tạ tội, xin phụ hoàng xử trí!” Vĩnh Chiêu Để đang lật xem tấu chương trong điện, nghe thấy ngoài cửa điện hình như hơi ổn thì cau mày, hỏi: “Ngoài điện có chuyện gì? Sao ồn ào thế?” Bấy giờ, Phó thủ lĩnh nội thị - Phòng Bảo liền vội vàng đi vào, bẩm báo: “Hoàng thượng, điện hạ đang quỳ ngoài điện xin tạ tội, nói rằng giám quốc không hết sức mình, xin hoàng thượng trách phạt.” Vĩnh Chiêu Để càng cau chặt mày, thình lình bỏ tấu chương xuống, lạnh lùng cất tiếng: “Gọi nó vào đây! Thân là người kế vị lại quỳ ngoài điện Tử Thần xin trị tội, nếu để các đại thần nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?” Vĩnh Chiêu Để thật sự càng ngày càng không thích vị thái tử này của mình, nhưng chưa đến mức muốn phế bỏ.
Sau vụ việc Bình Hoài Thự, ông ta xử phạt nhẹ tay là ít nhiều vẫn muốn giữ lại chức vị cho thái tử.
Mọi việc kết thúc rồi, thái tử còn quỳ ngoài điện Tử Thần tạ tội là cớ làm sao? Vừa nhìn thấy thái tử Trịnh Trọng, ánh mắt Vĩnh Chiêu Để liền lóe lên.
Sắc mặt Trịnh Trọng hơi nhợt nhạt, có lẽ là do lạnh, cũng có lẽ là do sợ.
Quan trọng hơn là hắn đang mặc bộ y phục màu trắng cũ kĩ, trống hết sức mỏng manh, người run rẩy, sắc mặt đau buồn, sầu khổ.
Kiểu đau buồn sầu khổ không thể có ở trên mặt một vị hoàng tử, chứ đừng nói đến thái tử.
Lúc này, Trịnh Trọng quý phịch xuống, phủ phục trên mặt đất, khóc lóc nói: “Phụ hoàng, nhi thần...
nhi thần đến để tạ tội! Nhi thần thật sự không có năng lực giám quốc, không xứng làm người kế vị của Đại An! Khẩn cầu...
khẩn cầu phụ hoàng phế bỏ nhi thần đi ạ! Sau này nhi thần nguyện bị cấm túc, nguyện làm bạn với đèn hương nơi cửa Phật, cầu xin phụ hoàng cho phép.” Vĩnh Chiêu Để vô cùng kinh ngạc, trong đầu trở nên trống rỗng.
Ông ta hoàn toàn không ngờ Trịnh Trọng lại có thể nói như vậy, tự xin phế bỏ địa vị thái tử.
Tại sao? Nguyên cớ gì? Bấy giờ, Trịnh Trọng ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa đáng thương, nói tiếp: “Phụ hoàng, nhi thần thật sự rất sợ.
Nhi thần chỉ giám quốc một tháng mà đã để xảy ra nhiều vấn đề như vậy, không biết có phải vì những anh em trong hoàng thất cổ tình nhắm vào nhi thần không.
Ngày nào cũng hãm hại nhau thế này, nhi thần lo mình sơ sẩy một cái là sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.” “Phụ hoàng, các anh em của nhi thần giỏi giang là một việc tốt.
Nhi thần vì phụ hoàng, vì sự hưng thịnh của nước nhà, nhưng...
nhưng nhi thần vừa nghĩ đến tình thân trong hoàng thất, vừa nghĩ đến huynh đệ như chân với tay...
trong lòng nhi thần thấy rất buồn.” Hắn không nói thẳng ra rằng tình cảm trong gia đình đế vương lạnh nhạt, cũng không nói huynh đệ tương tàn, nhưng giọng điệu đã biểu lộ tất cả.
Lúc này, hai mắt hắn đỏ hoe: “Phụ hoàng, người có biết cảm giác bị những huynh đệ thân thiết của mình ép đến đường cùng là thế nào không? Nhi thần...
nhi thần quả thực rất sợ!” Vĩnh Chiêu Đề kinh ngạc, vô thức gật đầu..
Tất nhiên, ông ta biết cảm giác bị anh em của mình ép đến bước đường cùng, thậm chí còn biết rất rõ.
Hồi đó, khi ông ta còn là thái tử, có người anh em nào của ông ta không như hổ rình mồi nhăm nhe vị trí ấy?
Ngay cả khi đã lên ngôi, bọn họ vẫn không chịu từ bỏ, ông ta đã phải chịu bao nhiêu lần hãm hại và mưu mô vì lòng tham và dã tâm của họ? Nếu không có Đề Xưởng thì ông ta đã không thể ổn định ngôi vị hoàng đế này.
Vĩnh Chiêu Để chợt nghĩ, may mà lúc ông ta được lập làm thái tử, phụ hoàng đã già yếu bệnh nặng, bằng không...
Nếu phụ hoàng của ông ta vẫn đường tuổi sung mãn, nếu ông ta sớm được lập làm thái tử thì không chừng địa vị thái tử đã không còn từ lâu.
Ông ta nhìn Trịnh Trọng đang sợ hãi co rúm người, giống như bị ép buộc đến đường cùng, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp khó diễn tả.
Cái gọi là sự đồng cảm không thể tùy tiện biểu đạt, mà phải trải qua tình cảnh tương tự mới thấy thấm thía, mới hiểu được cảm giác đó như thế nào.
Ông ta cũng đã từng làm thái tử, cũng đã phải chịu sự hãm hại của anh em ruột thịt, ông ta...
đồng cảm với hắn.
Thái tử chỉ mới bắt đầu giám quốc mà đã xảy ra vấn đề lớn như vụ Bình Hoài Thự, sau này sẽ thế nào? Nhớ lại tất cả những chuyện mình đã trải qua, Vĩnh Chiêu Để bỗng mềm lòng, sắc mặt cũng dịu đi nhiều.