tinh thần rất sa sút.
Trong mắt hắn thỉnh thoảng lại thoáng hiện về thương hại, ẩn chứa chút mờ mịt.
Nếu không phải người cực kì hiểu hắn, đã ở cùng hắn rất lâu thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra điều này.
Càng ngày Diệp Tuy càng hiểu rõ Uông Ấn, vẻ hờ hững trên khuôn mặt, hơi thở lạnh lẽo, từng cái nhăn mày, từng nụ cười của hắn gần như đã khắc sâu vào trong tâm trí nàng.
Mặc dù nàng không biết tại sao hắn lại như thế nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết.
Nàng vốn nghĩ người nắm rõ tất cả mọi thứ như hắn sẽ không hi vọng người khác để ý suy xét nội tâm mình, tự hắn cũng sẽ điều chỉnh cho tốt.
Nhưng hai ngày rồi Uông Ấn vẫn như vậy, Diệp Tuy càng thêm lo lắng, không thể không hỏi han.
Trong bữa tối, Diệp Tuy hỏi hắn: “Đại nhân, trong triều có chuyện gì sao? Thiếp thấy dường như ngài hơi khác trước đây...” Nghe vậy, Uông Ấn liền nhìn về phía Diệp Tuy, thấy vẻ lo lắng hiện rõ trong đôi mắt nàng, trong lòng hắn bất giác sửng sốt.
Nàng lo lắng cho hắn như vậy...
hắn đã làm gì đó khiến nàng phải lo lắng sao? Hắn cứ đắm chìm trong chuyện Bùi Đình Thần, gần như không quan tâm tới chuyện khác, bởi vậy, hắn không biết Diệp Tuy đã nhận ra hắn đang không ổn.
Uông Ấn tự xưng là có bản lĩnh che giấu sắc mặt số một, người khác chắc chắn sẽ không thấy được sự xao động trong suy nghĩ của hắn, nhưng nàng thì khác...
Có lẽ chỉ khi thật sự để ý đến một người từng giây từng phút thì mới có thể thấy được thay đổi nhỏ nhặt đến thế.
Nghĩ vậy, trong lòng Uông Ấn dâng lên cảm giác ấm áp.
Hắn hơi nhếch khóe môi, mặt mày dần dãn ra, đồng thời giọng điệu cũng trở nên hết sức nhẹ nhõm: “Bổn tọa không sao, chỉ là nghĩ đến chuyện Bùi Đỉnh Thần làm chủ Trung Thư Tỉnh nên trong lòng hơi lo lắng mà thôi.” Để Diệp Tuy yên tâm, hắn nói ra suy nghĩ của mình, bao gồm cả nguyên nhân Bùi Đình Thần được ân sủng, bao gồm cả dự đoán về thế cục sau này.
Cuối cùng, hắn kết luận: “Nếu quyền lực Tam Tỉnh quy về một người, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bổn tọa...
thực sự không muốn chứng kiến tình huống này xuất hiện.” Diệp Tuy lặng thinh.
Uông Ấn không có quá nhiều điều lo lắng, hắn chỉ lo lắng về chuyện của triều đình.
Lúc trước, nàng đã nghĩ chắc chắn trong triều đã có điều gì đó khiến hắn lo lắng nhưng không ngờ hắn lại nghĩ được xa đến vậy, nghĩ đến chuyện mà những năm cuối Vĩnh Chiểu Để mới xảy ra.
Không sai, cuối cùng thì quyền lực của Tam Tỉnh đã quy về một người, nhưng không phải quy về Vĩnh Chiểu Để mà là Nam Bình Vương Cổ Chương rất được Vĩnh Chiểu Để tin tưởng.
Khi đó, tình hình Tam Tỉnh như thế nào nhỉ?
Trung thu lệnh, thị trung Môn Hạ và tả - hữu bộc xạ chỉ là chó săn của nhà họ Cố, chỉ nghe lời Cố Chương sai bảo rồi làm theo mà thôi.
Bởi vậy, triều đình nhiễu loạn, chính sách và mệnh lệnh trở nên vô nghĩa, cả Đại An rối loạn, dân chúng bạo động.
Đây chính là tai họa nặng nề nhất những năm cuối Vĩnh Chiểu Đế.
May mà lúc đó vẫn còn các quan viên như Tôn Trường Uẩn, Trần Tựu Đạo nhẫn nhục gánh vác trọng trách, ẩn nấp trong Tam Tỉnh.
Bọn họ thu thập chứng cứ phạm tội của nhà họ Cố, cũng phân biệt rõ, bảo vệ các quan viên tài giỏi trung thành, giữ lại được nhiều nhân tài có thể dùng cho triều Thái Ninh sau này.
Nỗi lo lắng của Uông Ấn không phải vô cớ, có lẽ tai họa nặng nề về sau ở kiếp trước đã xuất hiện dấu hiệu vào lúc này.
Nhìn gương mặt hờ hững nhưng đôi mắt lại đầy chua xót trước mặt, Diệp Tuy không khỏi nghĩ đến mà giật mình: Nếu đại nhân không chết ở năm Vĩnh Chiều thứ hai mươi mốt thì tai họa nặng nề sau này có còn xuất hiện không? Sức ảnh hưởng của một người lại lớn đến vậy sao? Diệp Tuy không biết điều đó, nhưng nàng biết rằng có một số việc cho dù xảy ra bây giờ hay xảy ra sau này thì cũng sẽ không thay đổi.
Nếu sau này có thể xuất hiện những người như Tôn Trường Uẩn, Trần Tựu Đạo, vậy thì bây giờ cũng sẽ tồn tại những bậc chí sĩ mang nỗi lo lắng như Uông Ấn.
Cho dù thế cục trong triều có rối ren hơn nữa, cho dù có bấp bênh, mây đen rợp trời hơn nữa thì những người đó vẫn sẽ mang tới ngọn lửa và hi vọng cho Đại An, cho triều đình.
Nếu tất cả vẫn chưa bắt đầu thì hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để ấp ủ ngọn lửa này.
Nàng thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Đại nhân, thật ra thiếp đã từng thấy tình huống này...” Diệp Tuy kể lại những chuyện xảy ra vào những năm Vĩnh Chiêu cuối cùng, tất nhiên là không bỏ qua những người bất phàm như Tôn Trường Uẩn, Trần Tựu Đạo.
Sau khi Diệp Tuy dứt lời, Uông Ấn trầm lặng hồi lâu.
Mặc dù biết Diệp Tuy có thể biết được chuyện tương lai, nhưng mỗi lần nghe nàng nói, hắn luôn có cảm giác hoang đường.
Thật ra hắn cũng không muốn nghe những điều mà nàng biết cho lắm.
Một là bởi vì những chuyện tương lai này chưa chắc sẽ xảy ra, dự báo được trước thì đương nhiên có thể đề phòng, nhưng cũng rất dễ bị bó hẹp suy nghĩ.
Hai là mỗi lần Diệp Tuy kể lại những chuyện này, nàng lại bất giác mang theo vẻ ưu sầu đau khổ xen lẫn tiếc nuối, giống như là chính nàng đã trải qua những chuyện đó vậy.
Uông Ấn không thể nào tưởng tượng nổi, một cô gái như Diệp Tuy đã trải qua những gì mới có thể biết được nhiều chuyện đến vậy.
Nhưng có lẽ, những điều đó chẳng hề tốt đẹp chút nào.
Người gánh vác trọng trách không thể thiếu được việc phải chịu đói, khổ sở về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí là nghèo túng.
Những kinh nghiệm đau thương ấy lại xuất hiện trên người một cô gái nhỏ, quả thực quá tàn khốc.
Suy nghĩ trong lòng Uông Ấn bất giác giống với Diệp Tự, Diệp Hướng Ngu, đều hi vọng Diệp Tuy được bình an vui vẻ, cho dù là tầm thường đơn giản một chút cũng được.
Chỉ khác là, mặc dù hi vọng như thế nhưng hắn sẽ không ngăn cản bất cứ mong muốn nào của Diệp Tuy.
Nếu nàng đã định trước là sẽ tỏa sáng ở triều Đại An, vậy thì hắn sẽ dồn hết sức mình để đưa nàng tới đỉnh cao nhất.
Hắn biết tại sao Diệp Tuy lại nói những lời này, đó là để an ủi hắn, cũng đồng thời để hắn có thể giải quyết được cục diện trước mắt.
Nàng quả là người hiểu hắn nhất! Uông Ấn không kìm được vươn tay ra muốn vỗ về nàng, muốn khiến nàng yên tâm.
Nhưng tay hắn vừa mới hơi nhấc lên đã lại buông xuống.
Sau đó, hắn điều chỉnh tâm trạng, bình thản hỏi: “Cô gái nhỏ, nàng nói quyền lực của Tam Tỉnh cuối cùng quy về Nam Bình Vương Cố Chương sao?” Nam Bình Vương Cố Chương, đây là lần đầu tiên Uông Ấn nghe Diệp Tuy nhắc đến.
Nói vậy tức là sau này Cổ Chương sẽ trở thành Nam Bình Vương sao? Người có thể xưng vương, ắt hẳn là chư hầu cát cứ một phương.
Huống hồ, Đại An đã gần trăm năm nay không có người nào xưng vương, Cố Chương và nhà họ Cố lợi hại đến thế sao? Nhìn sao...
cũng thấy không giống! Uông Ấn nhớ tới lần trông thấy Cố Chương ở lầu Vạn Ánh – tên tiểu tử ấy còn không có can đảm nhìn thẳng vào hắn, còn không bằng cả Diệp Tuy, sao người như vậy lại trở thành Nam Bình Vương được? “Đại nhân, dân gian có câu, thà bắt nạt người già chứ đừng khinh thường người trẻ tuổi khốn khó.
Con người Cổ Chương hoàn toàn không hề đơn giản, rất đúng với điều này.” Diệp Tuy chỉ nói đến đây, nàng thực sự không muốn nhắc nhiều về Cố Chương.
Cho dù bây giờ Cố Chương còn ít tuổi và non nớt thì không có nghĩa là hắn sẽ mãi mãi như vậy.
Tốc độ phát triển của Cổ Chương vượt xa dự đoán của tất cả mọi người.
Nhớ kĩ thì thời điểm Cổ Chương xưng vương còn chưa tròn bốn mươi tuổi, đủ hiểu hắn lợi hại đến nhường nào.
Uông Ấn không đáp lời, khuôn mặt lãnh đạm toát lên sát khí, hắn thầm nghĩ: Nếu Cổ Chương lợi hại như vậy, bổn tọa có nên sớm giết chết hắn ta hay không?