Trong viện Lan Đình, Tùng ma ma đang dâng trà cho Chu thị, thấy Chu thị nhíu mày, bèn dè dặt nói: “Phu nhân, hôm nay lão nô nghe được một chuyện mới, lão nô kể ra cho người vui nhé?”
Chu thị vẫn đang phiền lòng vì việc phủ Kinh Triệu bị di dời đến đường Dương Gia, nghe vậy thì thuận miệng nói: “Nói nghe thử xem nào.”
“Vâng. Nghe nói Lục cô nương định gả đại nha hoàn Bội Ngọc đi. Phu nhân bảo có buồn cười không?” Tùng ma ma lập tức nói.
Nghe đến chuyện của Tam phòng, Chu thị liền thấy hứng thú, bèn hỏi tiếp: “Tuy tỷ nhi không cần đại nha hoàn bên cạnh nữa à? Vì nguyên do gì?”
Tuy tỷ nhi đã cập kê, có thể bàn chuyện cưới hỏi được rồi, sao bỗng dưng lại làm như vậy? Phải biết rằng nha hoàn thân cận rất quan trọng, lòng trung thành và bản lĩnh đều không thể thiếu. Mà lòng trung thành lại không phải thứ bỗng dưng có được, cần có thời gian sống chung dài để bồi đắp. Vì thế, nha hoàn thân cận của các cô nương nhà quyền quý đều được bồi dưỡng từ bé.
Mà bây giờ, Tuy tỷ nhi lại làm trái với lẽ thường, chắc chắn không ngoài hai nguyên nhân sau: Một là nha hoàn đã phạm sai lầm, phải đuổi đi. Hai là thật lòng nghĩ cho nha hoàn, gả cho một đám tử tế.
Nha đầu tên “Bội Ngọc” kia rốt cuộc là thuộc trường hợp nào?
“Lão nô không rõ tình hình cụ thể, thế nhưng nghe người gác cổng nói. Có một người hình như là chưởng quầy đã đến gặp nhũ mẫu của Lục cô nương. Có lẽ là Lục cô nương muốn tìm cho nha hoàn một đám tử tế chăng?” Tùng ma ma lựa câu trả lời.
Chu thị nhếch môi, ánh mắt hiện lên vẻ châm biếm. Bà ta lại không nghĩ vậy. Chọn cho nha hoàn một đám tử tế? Đã định cho ra đi rồi thì làm sao có thể tin được những lời này?
Ngẫm nghĩ một lát, bà ta sai Tùng ma ma: “Ngươi đi nghe ngóng xem Bội Ngọc kia là người thế nào?”
Đại nha hoàn của Tuy tỷ nhi… nếu như có thể lợi dụng dùng để trút giận một trận thì vừa hay. Đã là người của Tam phòng thì không có kẻ nào tốt lành hết!
Từ sau khi con trai bị ngã gãy chân, Chu thị cảm thấy làm việc gì cũng không thuận lợi, giờ lại thêm chuyện đường Dương Gia. Ngẫm nghĩ kĩ thì Đại phòng bắt đầu không suôn sẻ thế này là kể từ lúc thi tuyển vào Nghi Loan Vệ. Tất cả là do Ngu ca nhi đã không chịu nhường suất gia nhập vào Nghi Loan Vệ cho Chinh nhi của bà ta.
Nếu ban đầu Ngu ca nhi từ bỏ việc gia nhập Nghi Loan Vệ thì Chinh nhi đã không gặp chuyện. Mà việc Tam phòng từng bước nở mày nở mặt, rõ ràng là do bên đó ảnh hưởng đến vận may của bên này!
Chu thị càng nghĩ càng tức, lập tức dặn dò Tùng ma ma nhất định phải điều tra cẩn thận. Bà ta cần phải nắm rõ tất cả mọi chuyện liên quan đến nha hoàn kia.
***
Bên này, Diệp Tuy vừa nghe Quý ma ma bẩm báo lại thì cảm thấy nhà họ Hách rất phù hợp với Bội Ngọc, bèn gọi nàng ta đến nói chuyện, dự định thu xếp thật ổn thỏa cho nàng ta.
Nhưng nàng không ngờ, Bội Ngọc chẳng những không cảm kích, còn suýt nữa đã gây họa cho anh trai nàng.
Trước khi gọi Bội Ngọc đến, nàng đã thử tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của nàng ta, nhưng lại không nghĩ tới tình huống trước mắt.
Bội Ngọc ngước đôi mắt to trong trẻo vô cùng bình tĩnh lên, như thể đang nghe những lời sai bảo bình thường, nàng ta gật đầu đáp: “Cô nương, nô tỳ biết rồi ạ. Xin cô nương cho nô tỳ suy nghĩ một thời gian, được không ạ?”
Diệp Tuy nhất thời không biết trả lời sao, trong đầu hiện lên những năm tháng sống cùng Bội Ngọc. Từng hình ảnh lướt qua, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh thê thảm của anh trai nàng.
Phải đề phòng tai họa trước khi nó xảy ra. Bội Ngọc là mầm họa, nàng thực sự không thể giữ nàng ta lại.
Vì vậy, Diệp Tuy dịu giọng, nói: “Bội Ngọc, em nghĩ cho kĩ. Ta sẽ giúp em vẻ vang xuất giá. Nhà họ Hách rất tốt, em không cần phải lo lắng.”
Bội Ngọc gật đầu: “Cô nương, nô tỳ biết rồi ạ, nô tỳ sẽ suy nghĩ.”
Trong lòng Diệp Tuy dấy lên cảm giác kỳ quái, Bội Ngọc quá bình tĩnh, bình tĩnh đến kỳ lạ, thế mà không hề phản kháng chút nào.
Như thể biết được sự nghi ngờ của Diệp Tuy, Bội Ngọc cười khổ, vành mắt tức thì đỏ hoe: “Cô nương, thực ra hai hôm trước Quý ma ma đã nói việc này nô tỳ rồi. Gia cảnh của nhà họ Hách thế nào, nô tỳ cũng đã rõ. Nô tỳ biết cô nương muốn tốt cho nô tỳ, nô tỳ biết ạ.”
“Em...” Diệp Tuy thoáng ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra lời.
Ngươi thật lòng nghĩ vậy sao? Không hề ngờ vực, bất mãn, cứ thế chấp nhận việc này sao?
Bội Ngọc cúi người, nói: “Cô nương có thể nghĩ cho nô tỳ đó là phúc của nô tỳ ạ. Nô tỳ tạ ơn cô nương.”
Diệp Tuy thở dài, nói: “Bội Ngọc, em đừng nghĩ nhiều, đây là ta sắp xếp cho các em. Bội Thanh cũng vậy, sớm muộn gì các em cũng phải gả đi, không thể ở mãi bên ta được.”
Những lời này, Bội Ngọc có vẻ nghe vào, ánh mắt nàng ta hơi thay đổi, đáp rằng: “Cô nương nói phải, nô tỳ biết rồi ạ. Vậy nô tỳ xin lui xuống trước.”
Cảm giác kỳ quái trong lòng Diệp Tuy càng thêm mãnh liệt. Nàng ngẫm nghĩ, cũng không nói gì thêm, gật đầu đồng ý.
Thế là, Bội Ngọc lẳng lặng lui ra ngoài.
Diệp Tuy nhìn theo nàng ta, sự cảnh giác dấy lên trong lòng khó mà xua đi được, ánh mắt dần dần trở nên cương quyết.
Nàng gọi Quý ma ma lại, ghé vào tai bà dặn dò.
***
Còn Bội Ngọc vừa rồi cúi đầu rời đi, lúc này đang siết tay lại, móng tay từ từ bấm chặt vào lòng bàn tay. Ánh mắt nàng ta nặng nề đen kịt khiến người ta khiếp sợ.
Hồi lâu sau, nàng ta hừ lạnh một tiếng, cho tay vào trong tay áo. Lúc này, ánh mắt nàng ta không còn vẻ âm u nữa mà trở nên phấn chấn khó hiểu.
Đúng vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp làm, nàng ta liền cảm thấy phấn chấn không lời nào diễn tả được.