So với gả cho tên làm thuê kia, nàng ta muốn cuộc sống thế này hơn.
Vì vậy, Bội Ngọc bèn hạ quyết tâm, nói: “Xin Tùng ma ma chỉ dạy cho!”
***
Thay vì nói đó là do nàng ta ảo tưởng và bị mê hoặc bởi những lời của Tùng ma ma, chi bằng nói đây là dục vọng sâu nơi đáy lòng nàng ta thì hơn. Dụ dỗ của Tùng ma ma chỉ kích cho nó bùng phát mà thôi.
Sau đó, Bội Ngọc gặp Tùng ma ma thêm vài lần nữa, mỗi lần Tùng ma ma đều chỉ bảo nàng ta làm cách nào để nắm được trái tim thiếu gia.
Tùng ma ma nói Ngũ thiếu gia khác với những thiếu gia bình thường. Muốn có được trái tim của chàng, nhất định phải liều lĩnh không màng tất cả, mới có cơ hội thành công.
Bội Ngọc biết Tùng ma ma nói đúng. Ngũ thiếu gia không giống những vị thiếu gia khác, từ việc bên người chàng chẳng có lấy một nha đầu thông phòng thôi là đã biết. Phải làm thế nào mới có thể nắm giữ trái tim chàng đây?
Bội Ngọc nghe theo mấy lời ngon ngọt của Tùng ma ma, cuối cùng ma xui quỷ khiến nhận lấy lọ thuốc này từ tay bà ta. Muốn nhân dịp Ngũ thiếu gia về nhà sẽ cho chàng dùng.
Tùng ma ma nói, đây là xuân dược mạnh nhất, dùng rồi sẽ được như ý nguyện.
Nhưng, Tùng ma ma đã lừa nàng ta!
Đây đâu phải xuân dược, đây là thuốc độc chết người!
Tùng ma ma muốn mượn tay nàng ta sát hại Ngũ thiếu gia!
Bội Ngọc nghĩ lại cảnh tượng mấy ngày nay thì nước mắt trào ra. Ánh mắt không ngưng dao động, cuối cùng trở nên hốt hoảng vô cùng.
Sao nàng ta lại ngu xuẩn như vậy, rõ ràng biết Đại phòng và Tam phòng bất hòa, rõ ràng biết đám người Đại phòng ghen ghét Ngũ thiếu gia, sao nàng ta có thể cho rằng Tùng ma ma sẽ giúp nàng ta cơ chứ?
Nàng ta đã quá quá ngu ngốc!
Bội Ngọc bò đến trước mặt Diệp Tuy, khóc lóc cầu xin: “Cô nương, là nô tỳ hồ đồ, xin hãy tha lỗi cho nô tỳ! Nô tỳ không cố ý, nô tỳ tuyệt đối không định làm hại Ngũ thiếu gia... Tha cho nô tỳ!”
Diệp Tuy khép mắt lại, không hề nhìn Bội Ngọc. Chẳng phải nàng ta hồ đồ mà là lòng dạ bất chính, nếu không đã chẳng để người khác có cơ hội lợi dụng. Một lần bất tín vạn lần bất tin, nàng sẽ không giữ Bội Ngọc lại bên mình nữa.
Cuối cùng, Diệp Tuy mở mắt, lạnh nhạt nói: “Ngươi không biết, nhà họ Hách có không ít tích cóp tiết kiệm. Người làm thuê đó, năm sau sẽ lên làm chưởng quầy... Ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Sáng mai, ta sẽ cho người đưa ngươi đến thôn trang ở Lương Sơn.”
Lương Sơn nằm ở đạo Kiếm Nam, cách Kinh Triệu rất rất xa.
Diệp Tuy dặn Quý ma ma trông chừng Bội Ngọc rồi quay người rời đi, từ đầu chí cuối không hề liếc nàng ta lấy một cái.
Mãi cho đến lúc về đến viện Tây Đường, nàng mới cau mày, vẻ mặt đầy lạnh lẽo.
Bội Ngọc vẫn làm chuyện khiến nàng không thể nào tha thứ. Dù cho sống lại kiếp này, hoàn cảnh đã đổi khác, nhưng Bội Ngọc vẫn làm chuyện như vậy.
Nàng không thể tha thứ cho Bội Ngọc. Nếu nàng không cẩn thận, nếu anh trai nàng thật sự uống bát thuốc đó... thì sẽ xảy ra chuyện còn đau đớn, thê thảm hơn cả kiếp trước.
Nàng nhìn Quý ma ma vội vàng trở về, đột nhiên hỏi: “Nhũ mẫu, nếu con không nghĩ đến chuyện gả Bội Ngọc đi thì có thể tránh được chuyện hôm nay không?”
Quý ma ma lại gần Diệp Tuy, vuốt lưng nàng như hồi nàng còn bé, dịu dàng trả lời: “Trong lòng cô nương đã có đáp án, đâu cần phải để lão nô nói ra?”
Diệp Tuy dựa vào Quý ma ma, thấp giọng nói: “Vâng, con biết rồi. Dù con đối xử với Bội Ngọc như trước kia thì cũng khó tránh khỏi chuyện tương tự. Lòng người khó đoán.”
Lòng người khó đoán, cho dù không có chuyện này thì cũng sẽ có chuyện khác xảy ra. Những gì Bội Ngọc làm ra đều là do chính bản tính của nàng ta, đơn giản vậy thôi.
“Nhũ mẫu, con đau lòng, nhưng không hối hận. Vì anh trai mình, con nhất định phải làm thế.” Diệp Tuy nói với giọng điệu đanh thép, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Vì anh trai, vì người nàng cần bảo vệ, nàng tuyệt đối không thể để lại mầm họa, không ai có thể làm hại những người thân nhất của nàng được.
Ngày mai Bội Ngọc sẽ bị đưa đi!
***
Tuy nhiên, những thứ có thể thay đổi trong một đêm lại rất nhiều.
Ví dụ như, Bội Ngọc vốn nên bị canh chừng lại chạy thoát, lại còn trèo lên giường của Diệp Hướng Chinh.
Lúc Diệp Tuy nghe được tin này, dù đang bình tĩnh cũng không khỏi sầm mặt: “Cái gì? Bội Ngọc trở thành thiếp thất của anh họ?”
Quý ma ma cứng nhắc gật đầu, đáp: “Đúng vậy ạ, Bội Ngọc tích cóp được không ít tiền, đã mua chuộc tiểu nha hoàn mở cửa. Còn vì sao nàng ta đến chỗ của Lục thiếu gia thì không có ai biết.”
Thật sự, đến bây giờ Diệp Tuy vẫn chẳng hiểu nổi. Sao Bội Ngọc có thể làm những điều này? Trong một đêm, nàng ta không những trốn thoát mà còn trở thành thiếp của Lục thiếu gia.
Bản lĩnh này, quả là thần thông quảng đại!
Diệp Tuy mím chặt môi, nghĩ đến những chuyện vừa được nghe, cảm thấy thật hoang đường.
Chuyện xảy ra không hề có dấu hiệu báo trước. Bội Ngọc đã trở thành thiếp của Diệp Hướng Chinh. Người đã sống hai kiếp như Diệp Tuy đây cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Lần tiếp theo Diệp Tuy gặp Bội Ngọc, đã là năm ngày sau.
***
Năm ngày qua, trên dưới phủ nhà họ Diệp đều biết chuyện này. Đào thị tự mình đến viện Lan Đình đòi một lời giải thích, nhưng bị Chu thị đứng ra phản công.
Chu thị thề thốt phủ nhận chuyện thuốc độc, trái lại lại nói Diệp Tuy quá khắt khe với người hầu kẻ hạ. Đại nha hoàn hầu cận không chịu nổi mới chạy trốn, còn nói Diệp Tuy nhốt nàng ta lại để dùng hình phạt riêng khiến trong phủ nhất thời xôn xao.
Cuối cùng, vẫn là lão thái gia Diệp Cư Tiêu lên tiếng, hạ lệnh đánh chết Bội Ngọc mới dẹp yên sự hỗn loạn trong phủ.
Nhưng không biết Chu thị đã nói gì trước mặt Diệp Cư Tiêu mà Bội Ngọc được giữ lại tính mạng.
Sau đó, Diệp Cư Tiêu gọi Đào thị đến viện Diên Quang, bảo rằng chuyện này dừng ở đây. Nha hoàn bên cạnh Diệp Tuy đổi thành người khác là được.
Nghe xong “lý lẽ chính đáng” của Diệp Cư Tiêu, Đào thị không thể không đồng ý.
Thế là, chuyện này cứ hoang đường như vậy mà kết thúc.
Diệp Tuy gặng hỏi Đào thị rốt cuộc ông nội nàng đã nói gì, nhưng Đào thị lại giấu giếm: “Lão thái gia chỉ nói chuyện này bỏ đi, còn về Bội Ngọc, cứ coi như không có người này.”
Diệp Tuy nghĩ mãi không ra, cho đến khi gặp lại Bội Ngọc bên hồ Minh Chiếu, nàng mới vỡ lẽ.