Nếu là sự việc bình thường, Uông Ấn sẽ không thức giận đến thế. Hai tay hắn cũng nhuốm đầy máu, chẳng phải người tốt đẹp gì. Nhưng lần này các quan viên của Nam Khố đã chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn.
Họ không chỉ tham ô khoáng sản của Nam Khố mà còn đục khoét nền móng của quân đội nước nhà, cuối cùng bị lung lay sẽ chính là cả nước Đại An.
Bảo hắn làm sao nhẫn nhịn được điều đó? Lá gan của đám người những người này quả thật đủ lớn đến mức che trời!
Uông Ấn đang định lên tiếng thì bỗng nhiên một giọng nói lãnh đạm oai nghiêm từ xa vang lên: “Lão phu là tổng quản của Nam Khố, trước đến nay còn chẳng biết những việc này! Họ chỉ là phó tổng quản, không biết thì có gì lạ?”
Giọng nói khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, ngay Uông Ấn cũng nhíu mày.
Hắn không xa lạ gì với giọng nói oai nghiêm lạnh lùng đó.
Hắn nhìn về phía giọng nói phát ra, quả nhiên trông thấy người mình đang nghĩ đến.
Người nọ mặc quân trang, cưỡi trên lưng một con tuấn mã cao lớn, mạc dù mái tóc đã hoa râm nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghiêm và sát khí. Không phải kiểu sát ý muốn giết người đầy hung ác của tử sĩ mà là thứ sát khí đặc trưng không cách nào che giấu nổi sau khi trải qua nhiều năm giết địch, chịu lễ rửa tội đẫm máu. Đây rõ ràng là một võ tướng trong quân đội, đã chinh chiến nhiều năm trên sa trường.
Vị võ tướng này đương nhiên chính là Trấn Quốc Công Ngu Đản Chi, đồng thời là tổng quản của Nam Khố, người quản lý mọi việc của Nam Khố.
Uông Ấn cũng đoán được ông ta sẽ xuất hiện, nhưng không ngờ ông ta lại đến sớm như vậy, càng không ngờ rằng… đề kỵ thế mà lại không sinh cảnh giác.
Hoặc là đề kỵ không phát hiện ra Ngu Đản Chi.
Bất luận là vế nào thì tình hình đều không hay.
Quan trọng hơn là Ngu Đản Chi vừa mới xuất hiện đã nói như thế, rõ ràng là để bảo vệ cho Phương Diễn và Đổng Khôn.
Vừa nghe tiếng Ngu Đản Chi, Phương Diễn và Đổng Khôn liền ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên và mừng rỡ, không kìm nén nổi mà kêu lên: “Quốc Công gia…”
Quốc Công gia đã đến rồi!
Họ biết Quốc Công gia nhất định sẽ tới, phủ Trấn Quốc Công không thể mặc kệ, không thể gạt chuyện của Nam Khố sang một bên.
Quan trọng hơn là Quốc Công gia đến để bảo vệ họ!
Nghĩ vậy, tâm trạng lo lắng của họ nhẹ nhõm đi nhiều, tuy vẫn chưa thể hoàn toàn yên ổn nhưng cũng như vớ được cọc, không thấp thỏm lo sợ nữa.
Nhưng thợ thủ công họ Hà đã nói ra hết mọi chuyện, Quốc Công gia đến muộn mất rồi.
Bí mật của Nam Khố bại lộ, Quốc Công gia sẽ làm thế nào đây?
Trong lúc Phương Diễn và Đổng Khôn đang suy nghĩ thì Ngu Đản Chi đã cưỡi ngựa đi đến dưới đài cao, tới trước mặt Uông Ấn, sau đó oai phong lẫm liệt nhảy xuống ngựa, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, trầm giọng nói: “Uông đốc chủ, lão phu là tổng quản của Nam Khố, Uông đốc chủ tự ý dừng mọi công việc của Nam Khố, tập trung những thợ thủ công này lại đây mà không thông báo với lão phu lấy một tiếng. Việc này… e là không ổn thì phải?”
Ông ta vừa tới đã lên tiếng hỏi tội Uông Ấn khiến cho các quan viên và thợ thủ công có mặt tại thung lũng càng yên lặng hơn.
Uông Ấn nhảy xuống khỏi đài cao, vừa vặn đứng trước mặt thợ thủ công họ Hà, chắp tay với Ngu Đản Chi mà đáp rằng: “Việc gấp nên tùy cơ ứng biến, mong Ngu tổng quản thứ lỗi!”
Hắn liếc nhìn Phương Diễn và Đổng Khôn một cái rồi mới nói: “Bổn tọa biết Nam Khố xảy ra chuyện, thân là quan kiểm tra giám sát, tất nhiên phải tra rõ ngọn ngành để có lời giải thích với hoàng thượng nên mới tập trung mọi người lại đây. May mắn thay, cuối cùng cũng có thu hoạch…”
Hắn nói lại câu chuyện của thợ thủ công họ Hà, cuối cùng nhìn thẳng vào Ngu Đản Chi, không hề che giấu sự lạnh lẽo trong ánh mắt, giọng nói cũng trầm xuống: “Không ngờ Tư Luyện Kim lại có bí mật động trời như vậy. Nếu không phải bổn tọa tập trung những thợ thủ công này lại thì sợ rằng còn chưa biết được chuyện đó. Ngu tổng quản… nghĩ sao về vấn đề này?”
Thoạt đầu, Uông Ấn tưởng rằng Ngu Đản Chi không biết bí mật của Nam Khố, bây giờ xem ra hắn đã đoán sai.
Ngu Đản Chi sẽ phản ứng thế nào với lời khai của thợ thủ công họ Hà?
Ông ta nhìn lướt qua thợ thủ công họ Hà đang quỳ trên mặt đất, hừ giọng, đáp: “Uông đốc chủ nói đây là bí mật động trời, một thợ thủ công nhỏ làm sao lại biết đến bí mật động trời được? Thật quá nực cười! Huống hồ lão phu ở Nam Khố đã nhiều năm nay, chưa bao giờ nghe nói Tư Luyện Kim cải tiến bất cứ cái gì. Sao có thể tin được lời của một thợ thủ công cỏn con? Uông đốc chủ chuyện bé xé ra to, chẳng lẽ là có ý định gì khác?”
Uông Ấn còn chưa trả lời thì thợ thủ công họ Hà đang quỳ trên mặt đất đã không nhịn được, liền mở miệng trước: “Rất nhiều thợ thủ công biết chuyện Tư Luyện Kim đã cải tiến phương pháp đúc. Sao nô tài lại không biết cho được?”
Y không hiểu tại sao mình lấy đâu ra nhiều dũng khí mà dám cả gan nói với Trấn Quốc Công như thế. Có lẽ là bởi có Uông Ấn ở đây, có lẽ là vì cái chết của những người thợ thủ công già kia khiến trong lòng y đau thương mà căm giận, dường như không đếm xỉa đến bất cứ điều gì nữa, bất chấp tất cả.
Ngu Đản Chi trợn trừng mắt: “Hỗn xược! Một thợ thủ công tép riu cũng dám nói chuyện với lão phu thế này sao? Mau khai thật cho ta, là ai đứng sau xúi giục ngươi?”
Ông ta vừa dứt lời, thợ thủ công họ Hà sửng sốt, y không dám tin đến giờ mà tổng quản đại nhân vẫn đổi trắng thay đen như vậy.
Uông Ấn nheo mắt lại, nhìn Ngu Đản Chi, im lặng. Hắn hiểu rất rõ ông ta, người này xưa nay có sao nói vậy, tuyệt đối sẽ không bịa đặt, khoác lác. Tuy nhiên, đây là cách làm việc của Ngu Đản Chi trong quá khứ, nay sự tình của Nam Khố đã tới bước này mà Ngu Đản Chi vẫn nói như thế… là ông ta thật sự không tin Nam Khố có bí mật động trời hay là có chỗ dựa khác?
Uông Ấn nhanh chóng biết được chỗ dựa của Ngu Đản Chi là gì.