Ngu Đản Chi dẫn theo bảy trăm binh sĩ tinh nhuệ tới Nam Khố là chuyện cực kì không ổn, là bước đi sai lầm. Sự tình ở Nam Khố đã rõ ràng, Quan Hàn Tùng hi vọng Ngu lão tướng quân không sai lầm tiếp nữa.
Cho dù phủ Trấn Quốc Công phạm sai lầm gì, cho dù Ngu lão tướng quân đã dẫn binh sĩ riêng tới, nhưng nể tình công lao và thành tích trước đây của ông ta, hoàng thượng chắc chắn sẽ không trách tội, Uông đốc chủ cũng sẽ che giấu cho, phải không?
Quan Hàn Tùng nhìn về phía Uông Ấn với ánh mắt đầy khẩn cầu.
Uông Ấn hơi rũ mắt, không đáp lại ánh nhìn của Quan Hàn Tùng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Hắn hiểu lòng kính trọng và sự bảo vệ của Quan Hàn Tùng dành cho Ngu Đản Chi.
Nhìn mái đầu bạc trắng và vẻ suy sụp của ông ta, trong lòng hắn cũng không hề vui vẻ gì.
Tình tình và cách làm việc của Ngu Đản Chi trong quá khứ cũng khiến hắn khâm phục.
Song, sai vẫn là sai, hắn vẫn sẽ bẩm báo đúng sự thật lên hoàng thượng.
Có châm chước thế nào thì sẽ tùy thuộc vào thái độ của Ngu Đản Chi.
Ngu Đản Chi nhìn thấy rõ ánh mắt cầu xin của Quan Hàn Tùng, trầm lặng một hồi rồi lại nghĩ đến con trai mình.
Dù căm giận con trai mình gây chuyện, nhưng ông ta vẫn không thể không nghĩ làm sao giúp con trai mình suôn sẻ thoát ra khỏi vũng bùn.
Điều may mắn duy nhất hiện giờ là con trai ông ta không đích thân ra mặt xử lý việc của Tư Khoáng Sản, hắn chỉ đứng đằng sau chỉ vẽ. Mọi việc ở Nam Khố, Tư Khoáng Sản và Tư Luyện Kim cấu kết với nhau tham ô khoáng sản đều do người anh họ - con trai bác ruột của Ngu Sư Phóng là Hứa Châu đứng ra giải quyết.
Chỉ cần Ngu Su Phóng không để lại chứng cứ thực tế thì vẫn còn đường cứu vãn, đành phải hy sinh Hứa Châu vậy.
Thông qua Ngu Sư Phóng, Hứa Châu đã kiếm được nhiều lợi lộc như vậy, có chịu trách nhiệm thì cũng không phải chuyện quá đáng.
Nghĩ tới đây, Ngu Đản Chi nói: “Nếu đã như thế thì chuyện Nam Khố ở đây phải làm phiền Uông đốc chủ rồi. Lão phu tuổi tác đã cao, sẽ ở trong phủ chờ tin tức của ngài. Quan đại tướng quân, ngươi hỗ trợ Uông đốc chủ, không thể để Nam Khố mang tiếng oan, cũng không được tùy tiện khiến người tốt bị oan uổng.”
Thấy Ngu Đản Chi nhắc đến việc muốn rời đi, hai mắt Uông Ấn hơi lóe lên, Quan Hàn Tùng thì sảng khoái đáp: “Xin lão tướng quân cứ tự nhiên, mạt tướng sẽ hết lòng hỗ trợ Uông đốc chủ.”
Lúc này, Quan Hàn Tùng vẫn chưa biết chân tướng vụ việc ở Nam Khố rốt cuộc là gì, đến khi biết được Tư Luyện Kim đã cải tiến phương pháp đúc, tiết kiệm lượng quặng sắt khổng lồ, còn phủ Trấn Quốc Công bắt tay với các quan viên khác tham ô, ông ta ngẩn cả người.
Quan Hàn Tùng không dám tin vào tai mình. Nam Khố vốn là nơi quan trọng bậc nhất của Đại An, việc cải tiến phương pháp đúc sẽ mang lại biết bao lợi ích cho việc sản xuất vũ khí, tiết kiệm ngân sách cho triều đình, làm cho nước nhà hùng mạnh thêm nhường nào.
Phàm là tướng lĩnh trong quân ngũ đều hiểu điều này, sao Ngu lão tướng quân lại không hiểu, lại còn hồ đồ dẫn quân riêng tới Nam Khố?
Uông Ấn nhìn Quan Hàn Tùng đang kinh ngạc và đau khổ, nói: “Ngu tổng quản không hồ đồ đâu, ông ta chỉ là đã già cả, lại chỉ có một mình người con trai gan lớn tày trời thôi.”
Sau khi Ngu Đản Chi rời đi, Uông Ấn dẫn Quan Hàn Tùng đến Tư Luyện Kim để hỏi chuyện các thợ thủ công ở đó.
Những thợ thủ công của Tư Luyện Kim nơm nớp lo sợ. Trong thung lũng liên tục xuất hiện nhiều người, bọn họ không phải người mắt mù tai điếc, tất nhiên hiểu rõ đã có chuyện xảy ra. Đến giờ phút này, bọn họ mới biết hóa ra triều đình không biết phương pháp rèn đúc binh khí đã được cải tiến.
Tuy nhiên, việc đã từ hơn hai năm nay, sao triều đình lại không biết?
Bây giờ Đốc chủ đại nhân và đại tướng quân đến hỏi, bọn họ nên nói ra hay không đây?
Các thợ thủ công nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước, có lẽ bọn họ cũng không định nói gì, bởi vì tất cả đều nhớ tới những lời đe dọa của Trấn Quốc Công gia.
Nam Khố cuối cùng vẫn là do Trấn Quốc Công gia quản lý, Uông đốc chủ chỉ là quan kiểm tra giám sát mà thôi, chẳng mấy mà Uông đốc chủ sẽ mau chóng hồi kinh, bọn họ nói ra rồi sẽ gặp chuyện gì chứ?
Nhìn những thợ thủ công đang mím chặt môi, vẻ mặt sợ hãi, Uông Ấn im lặng đưa mắt ra hiệu cho Đường Ngọc.
Đường Ngọc bèn rút bản danh sách thợ thủ công ra đọc: “Trương An, thợ thủ công của Tư Luyện Kim, một năm trước bị điều khỏi Tư Luyện Kim, sau đó bỏ mạng. Vương Tấn, thợ thủ công của Tư Luyện Kim, một năm rưỡi trước bị điều khỏi Tư Luyện Kim, sau đó bỏ mạng…”
Các thợ thủ công của Tư Luyện Kim mỗi lần nghe thấy cái tên Đường Ngọc đọc lên và nghe đến chữ “bỏ mạng” thì sắc mặt liền thay đổi, trong mắt hiện vẻ khó tin, khiếp sợ.