Quá khó coi, quá xấu xí!
Công chúa Đồng Nhạc chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình xấu xí và già nua như thế trong khi tuổi mình còn đang như vậy.
Đây đều là bởi vị trà trong cung Diên Hi, đây đều là bởi vì Thuần quý tần đã bỏ độc nàng ta!
“Thuần quý tần! Bổn cung thề không đội trời chung với ngươi!” Công chúa Đồng Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói, lại không nhịn được mà vuốt ve gương mặt của mình, nét mặt đầy căm hận.
Rõ ràng trước đó, nàng ta chưa bao giờ chĩa mũi nhọn vào Thuần quý tần. Lần này đến cung của Thuần quý tần cũng chỉ bởi nhất thời tò mà mà thôi, nào ngờ lại gây ra tai họa lớn như thế.
Trong lúc công chúa Đồng Nhạc đang căm hận thì chuỗi rèm hạt trong phòng được vén lên, phò mã của nàng ta là Hàn Châu Tiết đi vào.
Nhìn thấy công chúa Đồng Nhạc đã đứng dậy, phò mã nói với vẻ mặt ngập tràn lo lắng: “Công chúa, thái y nói tốt nhất là phải tĩnh dưỡng trên giường, như thế sẽ thanh lọc sạch độc tố, thân thể cũng có thể sớm khỏe lại. Nếu công chúa không có chuyện gì thì đứng đứng lên.”
Tuy Hàn Châu Tiết là con mọt sách nhưng tính tình đơn giản. Chính bởi vì hắn ngu ngơ thế này nên chung sống rất hòa thuận với công chúa Đồng Nhạc.
Công chúa Đồng Nhạc cũng rất hưởng thụ sự quan tâm của Hàn Châu Tiết, tình cảm hai vợ chồng vẫn luôn rất tốt. Đúng vậy, ít nhất vẫn tốt hơn nhiều công chúa Nguyên Khang và phò mã của nàng ta.
Nghĩ tới đây, công chúa Đồng Nhạc có niềm vui thầm kín trong lòng.
“Phò mã, bổn cung nằm nhiều đến nỗi người cũng cứng đờ rồi, vừa mới đứng dậy đi lại một chút. Phò mã không cần phải lo lắng.” Công chúa Đồng Nhạc nói với phò mã, tâm trạng hậm hực chuyển biến tốt hơn phần nào bởi sự quan tâm của phò mã.
Hàn Châu Tiết dìu nàng ta lên giường, sửa sang lại tóc tai cho nàng ta, sau đó nói: “Công chúa, hiện tại Hình Bộ đang điều tra việc công chúa bị trúng độ, chắc hẳn sẽ nhanh chóng có kết quả. Nói đến chuyện này cũng lạ, công chúa và Thuần quý tần xưa nay không qua lại, sao đột nhiên nàng lại đi đến cung Diên Hi?”
Đối với câu hỏi của Hàn Châu Tiết, các quan viên Hình Bộ cũng đã từng hỏi công chúa Đồng Nhạc. Lúc đó, nàng ta trả lời là đúng lúc đi ngang qua bên ngoài cung Diên Hi, hứng chí lên bèn bảo cung nữ tới thông báo, không có lý do gì đặc biệt.
Bây giờ nghe phò mã hỏi vậy, nàng ta nhíu mày, đáp: “Phò mã, thiếp nghe thấy nội thị trong cung nói rằng phụ hoàng thích nhất là Nhị Thập Nhất hoàng đệ nên mới muốn đến cung Diên Hi. Nếu biết sẽ chịu tội lớn thế này, thiếp đã không đến đó.”
Hàn Châu Tiết dừng một lát, ánh mắt càng thêm khó hiểu: “Nội thị? Công chúa, nàng nói nội thị gì?”
Công chúa Đồng Nhạc thở dài, nhớ lại mọi việc trong cung trước đó, tâm tình lại tụt dốc lần nữa.
“Thiếp không nhìn thấy dáng vẻ của nội thị đó. Có điều gần đây ở trong cung, thiếp luôn nghe thấy các cung nữ và nội thị nói rằng phụ hoàng thường xuyên đến cung Diên Hi, còn nghe thấy bọn họ nói phụ hoàng đã ban thưởng rất nhiều cho Nhị Thập Nhất hoàng đệ. Thiếp còn chưa gặp đệ ấy bao giờ, trong lòng tất nhiên là rất đỗi tò mò rồi.”
“Khi đó cũng là như vậy, ở chỗ rẽ, thiếp nghe thấy nội thị nhắc đến Nhị Thập Nhất hoàng đệ. Thiếp vốn đã định xuất cung, lại nghĩ cũng không có chuyện gì quan trọng bèn đi đến cung Diên Hi một chuyến để xem thử.”
Đương nhiên nàng ta đã gặp được Nhị thập nhất hoàng đệ của mình. Nhưng đứa trẻ đang ngủ say, nàng ta thấy cậu bé không khác gì những đứa trẻ khác.
Thuần quý tần có thái độ lãnh đạm với nàng ta, nhìn ra được là Thuần quý tần hết sức cẩn trọng nhưng vẫn làm đủ cấp bậc lễ nghĩa.
Vì thế, nàng ta còn ở lại cung Diên Hi uống một chén trà nhưng nào biết, chính chén trà đó đã khiến nàng ta biến thành bộ dạng ma quỷ này!
Thuần quý tần trông yếu đuối trầm tĩnh, không ngờ lại có lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Nếu nàng ta không đi đến cung Diên Hi thì tốt rồi, nếu nàng ta không nghe thấy lời nói của những nội thị kia thì đã tốt rồi…
Nghe xong, Hàn Châu Tiết nắm lấy tay nàng ta đầy thương yêu và nói tiếp: “Công chúa chịu khổ rồi. Ta ít ở trong cung, sao nội thị, cung nữ trong cung bây giờ lại lắm mồm như vậy? Sao bọn họ lại to gan như thế? Rốt cuộc là những nội thị nào? Thật đáng ghét!”
“Phò mã, chàng thường xuyên ở Hồng Lư Tự cho nên không biết. Các cung nữ và nội thị trong cung to gan lắm. Bề ngoài bọn họ đều không dám nói gì nhưng thật sự thì cái gì cũng dám nói. Đôi khi, tin tức của bọn họ còn vô cùng nhanh nhạy và rất chính xác.” Công chúa Đồng Nhạc nhìn phò mã ngốc nghếch của mình rồi kiên nhẫn giải thích.
Hàn Châu Tiết gật đầu mà cái hiểu cái không: “Công chúa nói rất có lý. Ta quả thật không biết những việc này. Có điều, công chúa, nàng đi đến cung Diên Hi đúng là chỉ uống một chén trà thôi sao?”
“Phò mã, chàng cũng biết rõ là thiếp không thích ăn uống ở bên ngoài cho lắm. Chén trà trong cung Diên Hi, thiếp mới chỉ nhấp mấy ngụm mà thôi, có thể thấy độc tính trong trà ghê gớm nhường nào! Nếu uống hết cả chén, nói không chừng…” Công chúa Đồng Nhạc rùng mình.
May mắn thay trước đó đã có Trưởng công chúa bị trúng độc nên nàng ta mới có thể giải được độc nhanh như thế. Bằng không…
Hàn Châu Tiết trầm lặng hồi lâu rồi mới sợ hãi nói: “Công chúa, tính tình nàng đơn giản, có lẽ đã vô tình cản đường người khác. Công chúa, nàng nghĩ kĩ xem, sau khi nàng rời khỏi cung Diên Hi còn đi đâu, ăn thứ gì khác nữa không?”
Công chúa Đồng Nhạc hờn dỗi liếc nhìn phò mã một cái, khó chịu nói: “Phò mã, sao nghe lời của chàng nói giống như các quan viên Hình Bộ đang thẩm vấn thế? Thiếp không thích điều này!”