Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ Uông Ấn lại từ chối.
Chẳng lẽ Uông Ấn vẫn còn để ý tới chuyện trước đó ông ta đã bảo hắn đứng sang một bên để tránh hiềm nghi?
Vinh Chiêu Đế quan sát tỉ mỉ Uông Ấn, thấy vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm như ngày thường, không nhìn ra được bất cứ điều gì.
Uông Ấn mới nói: “Được hoàng thượng tin tưởng và coi trọng, thần cảm kích khôn nguôi. Chỉ là chuyện này quả thật liên quan đến Thuần quý tần, để tránh việc quan viên trong triều luận tội, làm khó cho hoàng thượng, thần vẫn cảm thấy Đề Xưởng nên tránh hiềm nghi mới phải.”
Vĩnh Chiêu Đế cau mày, nói: “Hay là ai khanh có khúc mắc trong lòng vì cách xử trí lúc trước của trẫm? Chuyện Trưởng công chúa bị trúng độc thật sự quá lớn, trước đây trẫm có chỗ băn khoăn. Nhưng bây giờ trẫm đã hiểu rất rõ, việc đó hoàn toàn không liên quan đến Thuần quý tần. Sao lại nói là ai khanh tránh hiềm nghi?”
Mặc dù Uông Ấn đang cường điệu về cách nói tránh hiềm nghi nhưng Vĩnh Chiêu Đế vẫn cảm thấy hết sức kỳ lạ. Người như Uông Ấn sao lại bận tâm tới cách nhìn của người khác?
“Hoàng thượng, thần được thấm nhuần ơn vua, làm sao dám có khúc mắc trong lòng với hoàng thượng? Những quyết định của hoàng thượng đều sáng suốt. Thần quả thật cảm thấy Hàn đại nhân và Hình Bộ thích hợp điều tra vụ việc này hơn. Thần bất tài, sợ rằng phải xấu hổ với hoàng thượng rồi…”
Ban đầu, nếu Vĩnh Chiêu Đế trực tiếp ra nghiêm lệnh thì thân là bề tôi như Uông Ấn chỉ có thể tiếp nhận.
Tuy nhiên hiện tại đế vương lại đi theo con đường tình cảm ấm áp, vậy thì Uông Ấn cũng thừa cơ mà khéo léo từ chối.
Tất nhiên Đề Xưởng sẽ điều tra và còn sẽ kiên nhẫn điều tra ra chuyện Trưởng công chúa và công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc. Nhưng giờ phút này hắn lại không muốn nhận mệnh lệnh của Vĩnh Chiêu Đế, không muốn vì đi theo con đường điều tra này mà sẽ bị hạn chế khắp nơi.
Trải qua một đêm suy nghĩ, hắn đã biết rất rõ tình cảnh hiện tại mà Đề Xưởng đang phải đối mặt.
Hiện giờ Đề Xưởng đang đứng bên bờ vực, nếu đi nhầm một bước thì sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Hắn và Đề Xưởng nhất định phải thận trọng từng bước. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, có thứ gì đó đang thử tiếp cận và xâm chiếm Đề Xưởng, có người nào đó đang muốn bóp cổ hắn… Lần này, việc Trưởng công chúa bị trúng độc cũng cho hắn cảm giác khủng hoảng này.
Đã nhận thức được mối nguy hiểm, đương nhiên thì sẽ không ngồi chờ chết!
Nếu đến giờ vẫn còn chưa điều tra ra được manh mối chuyện trúng độc thì tạm thời tránh đi để tránh giẫm trúng bẫy. Có lẽ thoát khỏi thế cục này mới có thể nhìn chuẩn xác mọi chuyện.
Nhìn sắc mặt không vui của Vĩnh Chiêu Đế, Uông Ấn thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện này vẫn nên do Hình Bộ và Hàn đại nhân ra mặt sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, thần sẽ dẫn Đề Xưởng âm thầm điều tra việc này. Như thế để tránh đánh rắn động cỏ, không chừng có thể có bước đột phá.”
Trước khi đế vương ra quyết định, Uông Ấn nói thêm: “Hoàng thượng, chắc hẳn người bỏ độc hai vị điện hạ biết rất tường tận tin tức ở trong cung. Vì vậy thần cho rằng, bí mật làm việc còn có thể mê hoặc kẻ địch.”
Nghe xong, Vĩnh Chiêu Đế bừng tỉnh trong lòng: Cố ý bày trận nghi binh, mê hoặc kẻ địch? Hóa ra đây là lý do Uông Ấn từ chối tiếp nhận vụ việc.
Như vậy cũng không hẳn là không được…
Cuối cùng ông ta gật đầu, nói: “Lời ái khanh nói rất hay, trẫm chấp thuận!”
Uông Ấn chắp tay và khom người, cảm kích đáp: “Đa tạ hoàng thượng tin tưởng! Hoàng ân mênh mông, thần vô cùng cảm kích, nhất định sẽ dốc toàn lực, không phụ sự giao phó của hoàng thượng!”
Vĩnh Chiêu Đế xua tay, nói: “Không cần nói nhiều như vậy, đương nhiên là trẫm tin tưởng ái khanh. Có điều sự việc đến lúc này, khanh có suy nghĩ gì? Nói ra để trẫm nghe xem!”
“Hoàng thượng, tất cả những chuyện này cuối cùng đều liên quan đến Hữu Tàng trong cung. Thần cả gan xin hỏi còn có ai biết việc Trưởng công chúa điện hạ chấp chưởng Hữu Tàng không?”
Hầu như tất cả mọi người đều biết Hữu Tàng trong cung là do thái hậu quản lý. Có thể biết sự thật về Hữu Tàng đều là người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng.
Việc này ngoài hắn ra, còn có ai biết nữa?
Nghe xong câu hỏi của Uông Ấn, Vĩnh Chiêu Đế vô thức lặp lại: “Còn có ai biết việc Trưởng công chúa chấp chưởng Hữu Tàng không?”
Còn có ai? Có thái hậu, có Uông Ấn và vài phi tử mà Vĩnh Chiêu Đế sủng ái, còn có bên thái tử, Ngũ hoàng tử, có phải họ cũng biết không?
Giây phút này, Vĩnh Chiêu Đế mới phát hiện ra chuyện mà mình cho là hết sức bí mật, thật ra vẫn có rất nhiều người biết.
Cũng phải, xưa nay trong cung không giấu nổi bí mật gì.
Chuyện Trưởng công chúa quản lý Hữu Tàng được giấu kín đã rất lâu, bản thân Vĩnh Chiêu Đế cũng không nhớ rõ mình có từng nói với người khác về chuyện này hay không.
Ông ta lắc đầu, đáp: “Điều này, trẫm cũng không chắc. Có lẽ đây không thể coi là bí mật.”
Trưởng công chúa gặp chuyện, công chúa Đồng Nhạc cũng gặp chuyện, chắc hẳn hiện tại quần thần đều đã biết Hữu Tàng thật sự là do ai quản lý. Trước kia giấu giếm chuyện Hữu Tàng trong cung là bởi vì bên cạnh ông ta còn có mấy hoàng huynh, hoàng đệ nhìn chòng chọc như hổ đói, cho nên ông ta không thể không cất giấu của cải. Nay… ông ta đã ngồi vững vàng trên ngai vàng, đã không cần phải thận trọng cất giấu của cải như vậy nữa.
Hữu Tàng trong cung khác với Nam Khố tại Lĩnh Nam. Sau khi Trưởng công chúa bị trúng độc, người khác biết chuyện này cũng không sao. Có điều, trước khi Trưởng công chúa bị trúng độc, có những ai biết điều này?
“Hoàng thượng, thần cho rằng phi tần trong cung và các công chúa đã trưởng thành là những người đáng nghi nhất. Tiếp theo, đề kỵ sẽ tập trung điều tra những vị chủ nhân, những vị quý nhân này. Vẫn mong hoàng thượng thứ lỗi.”
“Khanh cứ lo việc điều tra đi, điều này trẫm biết.”
…
Cùng lúc đó, ở một góc vắng vẻ trong cung, một cung nữ đang nói với một nội thị: “Nương nương của chúng ta nói đã làm theo lời yêu cầu của Quốc Công gia, dốc hết sức mưu đồ phen này. Nếu chuyện không thành thì đó chính là ý trời. Hi vọng Quốc Công gia đừng trách cứ là được.”
Nội thị khom người, cung kính đáp: “Làm phiền cô cô chuyển lời, Quốc Công gia của chúng ta cũng nói rằng, bất kể chuyện thành hay không đều sẽ cảm kích và ghi nhớ tấm lòng của nương nương, ngày sau sẽ báo đáp thỏa đáng.”
Cung nữ gật đầu, không nói gì thêm mà nhanh chóng rời đi.