“Ai đồn ra?“.
“...”Quỷ mới biết ai đồn, chẳng phải đều là suy đoán của mọi người thôi sao
Lục Minh lạnh mặt trông như Tula địa ngục vậy, lười nhác vươn một ngón tay thon dài ra mà cảnh cáo phóng viên
“Nếu tôi mà còn nghe thấy mấy lời đồn đãi nhảm nhí vô căn cứ ấy nữa, tôi sẽ gửi lệnh triệu tập đến công ty các anh đấy.” Nói xong, Lục Minh lập tức đi thẳng về phía Cảnh Y Nhân
Dựa vào tác phong mọi khi của Lục Minh, anh chắc chắn sẽ lập tức khiến người phóng viên này phải cút xéo, tát nát miệng của bọn chúng, nhưng anh biết Cảnh Y Nhân không muốn anh làm như vậy
“..” Phóng viên bị cảnh cáo, xấu hổ đứng ngây ra tại chỗ, sợ tới mức lưng toát mồ hôi lạnh
Lục Minh dừng lại trước mặt Cảnh Y Nhân, rồi vươn một bàn tay thon dài, sạch sẽ về phía cô
“..” Cảnh Y Nhân ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn Lục Minh
Không phải Lục Minh đến để đánh người ta một trận, hoặc là phong sát người khác sao? Anh vừa làm gì vậy? Thầy Cảnh Y Nhân mãi vẫn không có phản ứng gì, Lục Minh cười nhẹ, lại duỗi tay với cô
Cảnh Y Nhân vẫn ngỡ ngàng như trước, chậm rãi thả ví trong tay ra, đặt bàn tay mình vào bàn tay to ấm áp của Lục Minh, sau đó đứng lên
Lục Minh dắt Cảnh Y Nhân đi về phía sân nhảy
Tầm mắt của mọi người cũng di chuyển theo bọn họ
Lục Minh dẫn Cảnh Y Nhân đến giữa sân nhảy rồi dừng lại, tiếng đàn violoncelle du dương vang lên.
Lục Minh vươn một bàn tay ôm lấy eo Cảnh Y Nhân, bàn tay còn lại để lấy tấm lưng trần trắng nõn của cô, rồi nhẹ nhàng kéo lại gần, hai cơ thể áp sát vào nhau
Lục Minh cúi người thì thào nói nhỏ bên tai cô: “Chúng ta đã lâu không khiêu vũ rồi.” “..” Cảnh Y Nhân đỏ mặt, nghĩ đến bọn họ từng khiêu vũ trong phòng múa, Lục Minh còn tự mình dạy cho cổ
Cảnh Y Nhân cùng Lục Minh chậm rãi khiêu vũ trong sân nhảy, cùng với âm nhạc du dương, những người khác lúc này mới định thần lại được, cũng thu hồi tầm mắt, cùng khiêu vũ trong sân, những chiếc ly thỉnh thoảng chạm nhau, tiếp tục bàn tán, chỉ là chủ đề lần này lại chỉ liên quan đến Cảnh Y Nhân và Lục Minh
“Không phải là sắp ly hôn à? Sao mà tôi thấy tình cảm vợ chồng vẫn tốt thể?”
“Đúng đấy! Thật là kỳ quái, theo lý thuyết, Cảnh Y Nhân có án kiện, tuy rằng cuối cùng đối phương đã rút đơn kiện, nhưng dù thế nào thì Lục Minh cũng là người có thân phận, có địa vị, sao vẫn muốn Cảnh Y Nhân chứ?” “Anh xem vừa rồi Lục Minh giận dữ mắng phóng viên như vậy, hiển nhiên là đang bảo vệ Cảnh Y Nhân đấy.” Người ngoài khe khẽ nói nhỏ, bàn tán, Cảnh Y Nhân và Lục Minh lại giống như không nghe thấy bọn họ đang nói gì vậy
Lục Minh kể trán mình vào trán Cảnh Y Nhân theo thói quen, ôm cái eo thon nhỏ của cô, đầu ngón tay chậm rãi trượt trên tấm lưng trần mịn màng, lúc nhẹ lúc nặng
Đối với những điểm mẫn cảm trên người Cảnh Y Nhân, Lục Minh rõ như lòng bàn tay, trêu chọc cô đến mức khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, nhỏ giọng ngăn Lục Minh lại: “Đây không phải nhà mình, tay anh đang làm gì thế?” Lục Minh cười nhẹ: “Bình thường không phải em thích nhất ông xã sở lưng em như vậy à?”
“Nhưng đây là nơi công cộng mà!“.
Cảnh Y Nhân nghiến răng nhắc nhở, cố nén cảm giác tê dại trên lưng khiến cô run rẩy
Cả người cô mềm nhũn, hai tay đang vịn vào vai Lục Minh vô thức ôm lấy cổ anh, thân mình dán sát gần như treo trên người anh, chỉ biết dựa vào cánh tay đang ôm eo cổ của anh
Dường như chỉ cần Lục Minh buông lỏng tay là cả người Cảnh Y Nhân sẽ mềm nhũn và ngã xuống vậy.