“Xin lỗi, tôi không quen biết cô.” “Tôi đang ở khách sạn quốc tế, phiền cô có thể...” Cảnh Y Nhân ngắt lời cô ta: “Tôi đang ở thành phố W, không ở thành phố S, xin lỗi, tạm thời tôi không thể gặp cô được.” Nói xong, Cảnh Y Nhân cũng không muốn phí lời, lập tức tắt máy
Cổ ngước mắt lên nhìn Lạc Tử Kiều hỏi: “Anh có biết ai là Raoul không?”
Lạc Tử Kiều đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ, lấy ra một lon nước uống từ tủ lạnh nhỏ bên trong và tung cho Cảnh Y Nhân, sau đó lại lấy thêm một lon đi đến trước mặt Bạch Vân, kéo Bạch Vân cùng ngồi xuống ghế sofa
Anh ta mở nắp lon nước rồi đưa cho Bạch Vân, sau đó mới hờ hững hỏi lại: “Cô đang nói Raoul nào? Tỷ phú giàu nhất nước Y tên là Raoul, ngôi sao bóng đá ở nước B cũng là Raoul, còn tội phạm giết người ở nước T cũng là Raoul.”
“...” Sao lại có nhiều người tên Raoul thế nhỉ?
Cảnh Y Nhân bất đắc dĩ đành xua tay nói: “Thôi vậy.” Dù sao cô cũng không quen người ta.
“Ngày mai chúng ta đổi phim trường rồi, ở bãi chăn nuôi vùng ngoại ô, cô đừng quên đấy!”
“Tôi biết ngày mai anh với Trịnh Bội Bội sẽ tiến hành hôn lễ ở bãi chăn nuôi mà!”
“...” Môi Lạc Tử Kiều co giật, cô có thể nào đừng nói chuyện mà không cần não như vậy không? Cảnh Y Nhân ở lại trong phòng của Bạch Vân đến khoảng tám rưỡi mà vẫn chưa nhận được tin nhắn và điện thoại của Lục Minh.
Cô thật sự không thể nào tiếp tục làm phiền hai vợ chồng họ, cũng không tìm được lý do ở lại nên đành đi xuống lầu
Cảnh Y Nhân bước trên hành lang, chậm rãi đi ngang qua phòng 316, dùng trước cửa phòng 317 rồi nhìn chằm chằm vào con số trên cửa phòng
Trong đầu còn đang nhớ đến chuyện hôm qua Lục Minh đã bất ngờ kéo cô vào phòng.
Sáng nay, sau khi Lục Minh rời khỏi, Cảnh Y Nhân liền cảm thấy cả ngày hôm nay cô đều đang đếm ngược thời gian
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến giờ này, nhưng anh lại không đến
Tuy thất vọng, nhưng cô cũng mừng là Lục Minh có thể được nghỉ ngơi nhiều hơn
Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân bất giác đưa tay ra gõ nhẹ lên của hai cái, biết rõ sẽ không có ai ra mở cửa, nhưng vẫn bất giác mà gõ lên
Cửa phòng vang lên hai tiếng “Cốc cốc”
Cảnh Y Nhân cười nói với cửa phòng: “Ngủ ngon! Chồng yêu!” Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng nói, rồi sau đó chậm rãi xoay người, đi về phía cửa phòng 316
Cảnh Y Nhân di chuyển bước chân, vừa chậm rãi bước một bước thì chợt “kẹt” một tiếng, cánh cửa phòng 317 bất ngờ mở ra
“...” Cảnh Y Nhân bỗng đứng khựng tại chỗ
Cô không dám quay đầu lại nhìn, sợ mình bị ảo giác, hoặc là có ai đó đã vào ở phòng này
Một hồi lâu không nghe thấy đối phương hỏi cô có chuyện gì, Cảnh Y Nhân mới từ từ xoay đầu lại, tim đập thình thịch
Một gương mặt tuấn tủ quen thuộc xuất hiện trước mặt cô, đang nở nụ cười với cô
Nụ cười dịu dàng, hạnh phúc, đẹp đến nỗi nhìn mãi cũng không thấy chán
Gương mặt anh tuấn như tiên giáng trần, trên thế giới này không còn ai có thể đẹp hơn khuôn mặt của anh nữa
Cảnh Y Nhân nhướng môi, trong lòng tràn ngập vui vẻ.