Chuyện này xem như một việc duy nhất mà Lục Minh có thể làm cho con trai ngoài nuôi dạy con..
Bởi vì chuyện này, Đại Đâu Đâu cũng đã đồng ý với Lục Minh rằng sẽ không bao giờ lộ ra năng lực của mình trước mặt người khác, tính tình của nhóc cũng tốt hơn trước kia rất nhiều...
Ngày hôm sau, hơn 10 giờ sáng
Cảnh Y Nhân mơ mơ màng màng ngủ trên chiếc giường rộng rãi thoải mái của mình, sáng sớm, sau khi Lục Minh đi ra khỏi nhà, một mình có chiếm lấy cả cái giường
Đột nhiên, cô bị tiếng chuông di động đánh thức
Cảnh Y Nhân có chút mất kiên nhẫn, thò đầu ra khỏi ổ chăn, vươn nửa người ra mà cầm lấy di động trên tủ đầu giường
Nhìn dãy số trên màn hình, Cảnh Y Nhân hơi khựng lại, là Thượng Hảo Hảo gọi tới
Cảnh Y Nhân bẩm nghe điện thoại, thản nhiên “Alô” một tiếng
Giọng nói khàn khàn của Thượng Hảo Hảo cùng với âm thanh hơi nức nở vang lên bên kia điện thoại, giống như cô ấy vừa mới khóc vậy
“Cô..
cô Cảnh, cô có thể giúp tôi một việc không?” “..” Cảnh Y Nhân theo bản năng vuốt vuốt mái tóc rối bời lại, ngồi thẳng người lên: “Cô cứ nói đi.” “Nhạc Phong..
Ngài Nhạc..
Ví tiền của anh ấy..
bị tôi nhặt được, cô có thể giúp tôi trả lại cho anh ấy không?” “...” Loại chuyện này không phải là ai nhặt được thì người đó đi trả sao? Sao lại nhờ cô đi trả?
Cảnh Y Nhân đoán hỏi: “Thượng Hảo Hảo, có phải cô đã xảy ra chuyện gì không?” “..” Bên kia điện thoại im lặng, sau đó liền có tiếng nức nở của Thượng Hảo Hảo vang lên, không thể ngừng được
Dường như cô ấy muốn kìm nén không khóc, nhưng lại không thể nhịn nổi mà bật khóc thành tiếng
“Tôi không cố ý, tôi tưởng đang nằm mơ.” Cảnh Y Nhân nghe mà như lọt vào trong sương mù, không rõ Thượng Hảo Hảo đang nói gì
Nghe tiếng nức nở như ruột gan bị đứt từng khúc của cô ấy, Cảnh Y Nhân e dè đến mức khóe miệng run rẩy
“Cô đừng vội, cứ nói rõ ràng trước đã, đừng khóc, cô đang ở đâu? Tôi tới tìm cô.”
Khi Cảnh Y Nhân và Thượng Hảo Hảo gặp nhau đã là giữa trưa
Trong một nhà hàng tao nhã, xa hoa trên tầng ba của một tòa nhà cao chọc trời, Thượng Hảo Hảo và Cảnh Y Nhân ngồi dựa vào cửa sổ
Đôi mắt Thượng Hảo Hảo sưng đỏ, hiển nhiên là vừa khóc rất nhiều vì đau lòng
Cảnh Y Nhân cầm một ly nước trái cây trong tay, rút một tờ từ hộp khăn giấy trên bàn rồi đưa đến trước mặt Thượng Hảo Hảo
Thượng Hảo Hảo nhận lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau cái mũi đỏ
Trước mặt người khác, cô cố nén nước mắt, khiến mình bình tĩnh hơn
Sau đó, cô lấy một chiếc ví da màu đen trong túi ra và đưa tới trước mặt Cảnh Y Nhân
“..” Cảnh Y Nhấn liếc một cái liền nhận ra ví da này quả thật là của Nhạc Phong
Cảnh Y Nhân liếc ví da một cái, theo bản năng cầm lấy ví da kiểu gấp ấy, tay bỗng khựng lại, đập vào mắt là một bức ảnh chụp của Cảnh Y Nhân
Cảnh Y Nhân theo bản năng nhíu mày, thẩm thở dài một hơi, nghĩ cũng may Thượng Hảo Hảo trả ví da cho cổ, nếu như bị Lục Minh thấy được thì lại khó tránh khỏi một trận mưa gió
Nhạc Phong lần nào cũng như vậy, không được cô đồng ý đã tự tiện để ảnh của cô vào ví da
Tuy rằng đây là quyền tự do của người khác, cô không thể quản, nhưng chẳng lẽ anh ta không biết làm vậy sẽ khiến vợ chồng bọn họ cảm thấy khó xử sao?