Phủ tổng thống vẫn luôn náo nhiệt như vậy
Nhạc Phong đẩy cửa, xuống xe, một luồng khí lạnh đột ngột ùa vào trong xe
Hơi thở phả ra đều là một tầng sương mù mỏng
Nhạc Phong mở cửa sau, đỡ Nhạc Nhu xuống xe
Để tránh Nhạc Nhu nghe phải âm thanh quá chói tai ở trên đường, lúc Nhạc Phong ra khỏi nhà đã đeo tai nghe cho Nhạc Nhu rồi mở nhạc du dương, êm dịu để cô nghe
Nhạc Phong đỡ tay Nhạc Nhu để cô xuống xe, cô đang mặc một bộ váy công chúa rất đáng yêu, vừa xuống xe đôi giày da liền giẫm lên lớp cỏ dính đầy nước tuyết, cô không nhịn được mà rùng mình vì lạnh
Nhạc Phong vội vàng lấy một cái áo khoác lông vũ được chuẩn bị sẵn ở cốp sau xe phủ thêm cho cố
Nhạc Nhu gỡ tai nghe ra, ngơ ngác nhìn Nhạc Phong: “Anh ơi, đây là đâu vậy? Anh đưa em đi tìm đại vương tử sao?” Hiện giờ, ba câu của Nhạc Nhu đều không rời khỏi Hắc Long
Nhạc Nhu, vị mỹ nhân lạnh lùng coi tôn nghiêm như mạng trước kia, giờ phút này lại giống như cô bé yểu điệu vậy
Một câu mà không vui liền có dáng vẻ như sắp khóc, Nhạc Phong chỉ hơi dữ một chút, nói xấu Hắc Long có một câu thì Nhạc Nhu liền có thể trở mặt với người làm anh trai là anh ta
Nhạc Phong thờ ơ giải thích: “Đây là phủ tổng thống, không có Hắc Long.” “Sao lại không có Hắc Long, Hắc Long là đại vương tử của tổng thống, đương nhiên anh ta sẽ ở đây.” Nhạc Phong không trả lời Nhạc Nhu mà quần áo khoác của cô chặt hơn, dắt tay cô đi về phía phòng chính
Những người giúp việc đi qua chỗ bọn họ đều không ngừng chào hỏi: “Chào ngài Nhạc, cô Nhạc!” Nhạc Nhu ngơ ngác, mà bước chân Nhạc Phong không hề dừng lại, vẫn tiếp tục đi tới
Anh ta thản nhiên nói: “Nhạc Nhu, em là em gái duy nhất của anh, là người thân duy nhất trên thế giới này của anh
Đồng ý với anh, chờ em khỏi bệnh, anh sẽ tìm cho em một người đàn ông tốt, đáng để giao em cho người đó, để người đó đường đường chính chính tới ở rể nhà họ Nhạc chúng ta
Như vậy em sẽ không phải chịu khổ, không bị khinh bỉ nữa.”
“Vâng!” Nhạc Nhu ngây ngốc đáp lại.
Nhạc Phong dắt Nhạc Nhu vào nhà.
Vừa vào trong nhà, anh ta đã thấy giống như những gì mình nghĩ, trong phòng khách cổ kính được chia làm phòng trong và phòng ngoài, ở giữa mà một giá đồ được trang trí đầy đồ cổ, trong phòng có đầy người, đại khái đều là những người trẻ tuổi cùng thể hệ, xấp xỉ với bọn họ, cũng không có trưởng bối ở đây.
Ngay cả bạn tốt của Lục Minh, Lạc Tử Kiều và Bạch Vân cũng có mặt
Trưởng bối duy nhất chính là cha của Cảnh Y Nhân và mẹ kế của cô
Thấy Nhạc Phong dẫn theo Nhạc Nhu đến, Cảnh Y Nhân vội vàng đi tới kéo tay Nhạc Nhu: “Nhạc Nhu, em dẫn chị đi ăn đồ ăn ngon nhé.” Cảnh Y Nhân đã sớm biết tình hình bệnh của Nhạc Nhu.
“Cô là ai?” Nhạc Nhu ngơ ngác nhìn Cảnh Y Nhân, sau đó lại đi theo bước chân cô vào trong phòng
“Em là em họ của chị, lần trước không phải đã nói cho chị biết rồi sao!” Cảnh Y Nhân nói ngắn gọn
“Nhưng cô trông còn lớn hơn tôi nữa!” “..” Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Cảnh Y Nhân lộ ra vẻ không vui, cô bĩu môi một cái
Trông cô có chỗ nào lớn hơn Nhạc Nhu chứ, rõ ràng Nhạc Nhu lớn hơn cô mà
Cô mới 22 tuổi, mới tốt nghiệp đại học thôi.
Nhưng hiện giờ tâm trí của Nhạc Nhu lại nghĩ bản thân còn chưa trưởng thành, cô sao có thể nổi giận với bệnh nhân chứ, Cảnh Y Nhân kéo Nhạc Nhu ngồi xuống một cái ghế ở trong góc, rồi đem đĩa hoa quả trên bàn đặt vào tay Nhạc Nhu.