Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Phong Thích Minh khó hiểu, hơi nhíu mày.
Đi vào trong biệt thự, thủ vệ lập tức thông báo quản gia
Quản gia Robert dẫn Phong Thích Minh đi qua phòng khách rộng lớn, trang nghiêm mà lại im lặng
Dọc theo đường đi, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của bọn họ và tiếng chuông lắc lư.
Robert dẫn Phong Thích Minh vào phòng sách, dừng lại rồi cung kính gõ cửa: “Boss, ti úy Minh đến đây ạ.”
“Vào đi!”
Robert đẩy cửa phòng ra rồi vươn tay mời Phong Thích Minh vào, Phong Thích Minh liền lững thững đi vào thư phòng.
Vào phòng, Phong Thích Minh cung kính cúi đầu, hô nhỏ một tiếng: “Boss!” Nhạc Phong không đáp lại, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt mở miệng: “Ngồi đi.” Phong Thích Minh đứng thẳng dậy, lúc này mới chú ý thấy boss ngồi trên sofa và một đứa trẻ ngồi trên bàn làm việc
Boss đang đi giầy mới cho đứa trẻ, hiện đang buộc dây giày
Trong lòng Phong Thích Minh giật mình kinh ngạc, quả nhiên là Thượng Tiểu Ca
Phong Thích Minh không ngồi xuống, trong tình huống này, anh ta cảm thấy đứng thì trong lòng mới thấy thoải mái hơn một chút
“Boss, đứa trẻ này...” Là con tôi, sao lại chạy đến chỗ ngài? Phong Thích Minh nghĩ trong lòng, rất muốn mở miệng nói ra, nhưng anh ta còn chưa kịp nói ra thì...
“Là con tôi.”
Nhạc Phong trước anh ta một bước, cắt lời của Phong Thích Minh, lạnh nhạt mở miệng giới thiệu.
Phong Thích Minh thiếu chút nữa bị sặc chết vì chính nước bọt của mình.
Nhạc Phong đi giầy cho Thượng Tiểu Ca, ôm Thượng Tiểu Ca xuống khỏi bàn và đứng sang một bên.
Nhạc Phong lười nhác tựa vào ghế, nhướng mày liếc nhìn Phong Thích Minh một cái
Thượng Tiểu Ca nhìn thấy Phong Thích Minh thì giật mình hoảng sợ, khuôn mặt mũm mĩm sầm lại, chỉ vào anh ta mà giận dữ mắng: “Kẻ xấu kia! Ông mau trả lại mẹ cho tôi!”
Nghe vậy, Nhạc Phong liếc Thượng Tiểu Ca một cái, sau đó tầm mắt đặt trở lại vào người Phong Thích Minh
“Cậu bé này chính là đứa con của cô gái mà cậu nói?” Phong Thích Minh cung kính gật đầu: “Vâng!” “Đúng lúc lắm, đỡ phiền toái
Đứa trẻ này đổi sang họ của tôi, cậu trở về nói với mẹ cậu bé một tiếng.”
“Chuyện này...”
“Cậu có ý kiến gì sao?” Nhạc Phong nhướng mày
“Boss, ngài làm vậy chẳng phải là cưỡng ép trẻ em...” Phong Thích Minh còn chưa dứt lời thì đã bị ánh mắt rét lạnh của Nhạc Phong lia tới, buộc phải nuốt xuống lời nói còn lại.
“Cậu cướp phụ nữ và trẻ em, còn dám chỉ trích tôi cưỡng ép trẻ em?”
“Không phải cậu ngại thằng bé này là gánh nặng hay sao, vừa hay cậu cưới cô gái kia, đứa trẻ đưa cho tôi, vợ chồng các cậu cũng không còn phiền phức vì bị kẹp bởi một đứa trẻ nữa.” “...” Nói thì nói như vậy, nhưng Thượng Hảo Hảo coi đứa trẻ này như mạng sống vậy, anh ta mà không dẫn đứa trẻ về được thì sao Thượng Hảo Hảo có thể cam tâm tình nguyện gả cho anh ta chứ? Phong Thích Minh thương lượng: “Boss không thể đổi đứa trẻ khác ạ?”
Nhạc Phong sầm mặt lại, tức giận đến mức đẩy mạnh cái bàn một cái: “Cậu cho là tôi đang chọn củ cải trắng, muốn đổi là có thể đổi à! Mau về đi!”
Nhạc Phong thích đứa trẻ này, người khác không thể hiểu được điều đó
Anh vốn sống cô độc một mình, đột nhiên lại có một thằng nhóc có vẻ ngoài giống anh xông vào trong thế giới của anh, nó giống như thiên sứ mà ông trời ban cho anh vậy, không thể thay thế bằng một đứa trẻ khác được.