Khi anh đến gần, không hiểu sao Thượng Hảo Hảo lại có cảm giác đè nén, đến nỗi cô không thể thở nổi mà cảnh cáo: “Đây là nhà của ti úy Minh, anh đừng làm bậy, coi chừng anh ta cho anh một bài học đấy.”
Nhạc Phong dừng lại, dường như nghe thấy điều gì buồn cười mà giễu cợt
“Anh ta dạy cho tôi một bài học? Vì cô sao?”
“Đương nhiên..
tôi..
tôi là vợ anh ta!”
Thượng Hảo Hảo không biết câu nói này của mình gây chấn động lớn biết bao nhiêu.
Nhạc Phong sầm mặt lại, con ngươi mắt co rút, đôi mắt xinh đẹp dường đang có có sóng to gió lớn ập tới vậy, gương mặt lạnh lùng ngẩn ra nhìn Thượng Hảo Hảo, hỏi từng câu từng chữ: “Cô chính là người phụ nữ Phong Thích Minh cướp về sao?”
“...” Thượng Hảo Hảo ngẩn người đứng yên tại chỗ, mở to mắt hoảng sợ nhìn Nhạc Phong, hoảng sợ đến nỗi như có ai đang bóp nghẹn cổ họng, không thể nói được chữ nào.
Cô không nói gì, Nhạc Phong xem như cô thừa nhận
Thượng Tiểu Ca là con trai của cô?
Đột nhiên, Nhạc Phong chợt nghĩ ra chuyện gì, khắp người vốn tràn đầy giận dữ bỗng xoay người nhanh chân rời khỏi
“...” Thượng Hảo Hảo nhìn theo bóng dáng của Nhạc Phong đang rời khỏi, không hiểu chuyện gì xảy ra, vỗ nhẹ vào tim đang hoảng sợ của mình
Xem ra vẫn là thân phận vợ của Phong Thích Minh mới có thể ngăn cản được Nhạc Phong
Nếu không thì cô đã nghi ngờ lúc nãy chắc chắn sẽ bị Nhạc Phong bóp chết rồi.
Nghĩ lại sự giận dữ tỏa ra khắp người Nhạc Phong ban nãy, trong lòng Thượng Hảo Hảo đến bây giờ vẫn còn hoảng loạn, nghĩ mà sợ....
Nhạc Phong nhanh chân rời khỏi biệt thự của Phong Thích Minh.
Đám người canh giữ ở bên ngoài cũng mau chóng đi theo chân Nhạc Phong.
“Trở về biệt thự Ước Phong, gọi bác sĩ Tần đến.”
Nhạc Phong lạnh lùng ra lệnh, chân không hề dừng lại mà đi về phía hàng xe bên ngoài biệt thự
Tại biệt thự Ước Phong, trong phòng ngủ sang trọng, Nhạc Phong uể oải ngồi trên ghế sofa, tay cầm cây ngân châm đâm vào đầu ngón tay của mình
Dòng máu màu đỏ chảy vào trong ống nghiệm nhỏ, chảy đến khoảng 1/3 ống nghiệm, thì quản gia Robert cung kính đưa bống khử trùng cho Nhạc Phong bịt vết thương
Sau đó, ông ta mang ống nghiệm đựng máu và vài sợi tóc đưa cho bác sĩ Tần.
“Khoảng khi nào có kết quả?” Nhạc Phong liếc nhìn bác sĩ Tần, lạnh lùng hỏi
“Sớm nhất cũng phải ngày mai, Boss.”
Bác sĩ Tần cung kính nói, sau đó để ống nghiệm vào trong hộp bảo quản đông lạnh, và vài sợi tóc vào trong túi khử trùng mang theo bên mình.
“Ừ.” Nhạc Phong lạnh lùng đáp lại
Sau khi bác sĩ rời khỏi, ngón tay của Nhạc Phong không còn chảy máu nữa, anh bỏ bống khử trùng ra ngoài, lạnh nhạt hỏi quản gia: “Có phải nên tìm phụ nữ để chăm sóc cho đứa bé không?” Quản gia cung kính trả lời: “Có thể điều một người hầu qua đây...” “Không! Người hầu làm sao chăm sóc tốt bằng mẹ ruột?”
“Đi đón mẹ ruột của Tiểu Ca qua đây, sau này để cô ấy ở đây chăm sóc cho đứa bé.” “...” Nghe vậy, mỗi quản gia co giật, khó xử nói: “Boss, mẹ ruột của tiểu thiếu gia Tiểu Ca không phải là vợ chưa cưới của ti úy Minh sao? Làm vậy thì...” “Vợ chưa cưới của anh ta làm người hầu của tôi thì sao?” Nhạc Phong nhếch mày, liếc mắt nhìn quản gia.
Quản gia hoảng sợ liền đổi giọng: “Đó là niềm vinh hạnh của cô ấy!” “Còn không mau làm theo!” “Vâng!”