Nåm mo di!
Thượng Hảo Hảo lườm quản gia một cái, không hề trả lời mà tiếp tục cúi đầu xuống, ăn cơm.
Quản gia tức đến nỗi mặt mũi tái mét.
Trong gia tộc họ Phong, ai mà không nịnh bợ quản gia Robert, chỉ có Thượng Hảo Hảo xem thường ông ta
“Lời tôi nói, cô đã nghe thấy chưa?” “Tôi không điếc!” Thượng Hảo Hảo tiếp tục ăn một thìa cơm.
“Vậy sao còn không nghe theo.” “Tôi còn chưa ăn xong! Không phải ông nói ăn xong thì đi dọn vệ sinh sao.”
Thượng Hảo Hảo tiếp tục ăn.
“...”Quản gia Robert không làm gì được cô cả, dù sao cô cũng không lấy tiền công, thứ hai, cô lại là vị hôn thê của ti ủy Minh, hơn nữa còn là người mà boss tự gọi đến
Ông ta là một quản gia, không thể dạy dỗ cô như những người hầu khác được.
Nếu người khác làm như vậy với ông ta thì đã sớm bị ném vào rừng nuôi sói rồi
“Vậy cô ăn nhanh lên.” Robert tức đến nghiến răng nghiến lợi, xoay người lại rời đi.
Nhóm người hầu nhìn Thượng Hảo Hảo mà ngưỡng mộ, cũng chỉ có cô mới dám đối xử với quản gia Robert như vậy.
Thượng Hảo Hảo ăn tối xong liền đẩy chiếc xe dọn dẹp tới phòng ngủ của Nhạc Phong
Lúc này, Nhạc Phong đang nhàn nhã ngồi dựa trên ghế sofa trong phòng ngủ để đọc sách
Đầu ngón tay lười biếng kẹp một điếu thuốc
Anh giống như không phát hiện ra Thượng Hảo Hảo đi vào, vẫn chăm chú đọc sách, lật từng trang
Thượng Hảo Hảo đi vào phòng ngủ, cứ thể đi tới trước mặt Nhạc Phong, nói thẳng vấn đề: “Anh...” “Dọn dẹp cho sạch sẽ, nếu tâm tình tôi tốt thì cái gì cũng có thể cân nhắc.” Nhạc Phong không hề nhìn Thượng Hảo Hảo lấy một cái, thản nhiên ngắt lời cô, cuốn sách được đặt trên đùi, anh lại nhẹ nhàng lật một trang
“..” Tâm tình tốt thì cái gì cũng có thể cân nhắc?
Vì câu nói này của Nhạc Phong, Thượng Hảo Hảo nén cơn giận trong lòng xuống, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh
“...” Chỉ là căn phòng này đã sạch như thế này rồi, còn bắt cô quét dọn cái gì nữa?
Nhạc Phong có phải tên biến thái ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi không có chuyện gì làm là muốn lối cổ ra giày vò hay không?
Nghĩ vậy, Thượng Hảo Hảo ghét bỏ lườm Nhạc Phong một cái
Anh vẫn thản nhiên chăm chú đọc sách như trước, gẩy đầu ngón tay làm tàn thuốc rơi xuống thảm trải sàn xa hoa
Thấy vậy, Thượng Hảo Hảo vội vàng cầm chiếc máy hút bụi không dây không gây ồn để hút sạch chỗ tàn thuốc
Đồ dọn dẹp vệ sinh của người có tiền cũng cao cấp như vậy, đến máy hút bụi cũng yên lặng gần như không có tiếng động gì
Hút thảm sạch sẽ, Thượng Hảo Hảo liền lấy gạt tàn thuốc ở trên bàn để lên ghế sofa, vừa đúng chỗ Nhạc Phong đặt tay
Mà với tư thế này của Nhạc Phong, tàn thuốc căn bản sẽ không rơi vào trong gạt tàn mà cứ thế rơi xuống thảm
Thượng Hảo Hảo thấy anh đọc sách chăm chú như vậy cũng không tiện làm phiền
Cô đặt máy hút bụi xuống, đi tới bên cạnh tay của anh, cầm cổ tay anh, dịch tới gần chỗ đặt gạt tàn thuốc.
Chỉ là, khi Thượng Hảo Hảo vừa mới đụng vào bàn tay của Nhạc Phong thì bàn tay anh bỗng run lên, đầu ngón tay chợt buông lỏng làm tàn thuốc rơi xuống thảm, sau đó bàn tay ấy rụt lại, hốt hoảng trốn tránh bàn tay nhỏ bé của cô.
Thượng Hảo Hảo mờ mịt nhìn Nhạc Phong, giải thích: “Xin lỗi, là tôi định dịch tay anh về phía gạt tàn thuốc.” “...” Đôi mắt phượng sâu thẳm của Nhạc Phong ngẩn ra nhìn cô, hầu hết trượt lên trượt xuống, trong cơ thể đè nén một cơn xao động nào đó.