Đột nhiên, Nhạc Phong lập tức đứng lên
Tất cả Ti úy giật mình hoảng sợ, vội buông dao nĩa, hoặc là ly rượu trong tay xuống, sau đó đứng dậy.
“Boss!” Họ cùng gọi một tiếng với vẻ nghi hoặc.
“Các cậu ăn đi, tôi vào toilet.”
Nhạc Phong lạnh nhạt nói, dáng người kiệt ngạo lạnh nhạt xoay về phía cửa nhà ăn.
Nhạc Phong vừa đi khỏi, mọi người ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, ti úy Lãnh lập tức hung hăng đạp Phong Thích Minh một cái dưới bàn.
“Anh là đồ ngốc à? Không nghe hiểu trong lời của boss có ý gì sao?” Phong Thích Minh tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Tôi làm sao chứ?” “Tôi khuyên anh đừng tiếp tục vụ kết hôn này nữa, anh đoạt một người phụ nữ để kết hôn, làm thể có để boss vào mắt không? Lỡ nhà người phụ nữ kia sau này làm ẩm đến tòa án, luật này lúc trước boss đã xét duyệt quyết định rồi, không phải người khác sẽ nói boss bao che cấp dưới hay sao?”
“Boss căn bản là không muốn anh kết hôn, vẫn giữ lại mặt mũi cho anh đấy! Sao mà anh không biết điều thế hả?”
“Nhưng mà..
nhưng mà..
tôi...” Phong Thích Minh mãi vẫn không nói được gì.
“Tôi thật sự thích Hảo Hảo!” Nói xong, Phong Thích Minh cũng đỏ mặt.
“Anh thích thì không thể quang minh chính đại theo đuổi mà cưới sao? Sao cứ phải cướp đoạt, anh là thổ phỉ à?” “Nếu boss không đồng ý thì sao lại bảo tôi tổ chức hôn lễ ở đây?” Phong Thích Minh ngỡ ngàng.
“Cho nên tôi mới nói đầu óc anh ngu mà! Boss đột nhiên đưa người phụ nữ của anh tới nơi này vì cái gì? Còn không phải là vì anh sao! Sau đó thuyết phục cô ấy gả cho anh.”
“Phỏng chừng người phụ nữ kia quyết tâm không muốn gả cho anh, vừa rồi boss nói ra suy nghĩ thực sự của người phụ nữ kia, khiến anh biết khó mà lui.” Ti úy Lãnh nói với Phong Thích Minh suy đoán của mình, các ti úy còn lại cũng cho rằng như vậy.
Boss đã gặp vô số phụ nữ, không ai đoán rằng boss của bọn họ nhìn trúng người phụ nữ mà Phong Thích Minh đoạt tới
“...” Phong Thích Minh trở nên im lặng, nhưng anh không nỡ thả Thượng Hảo Hảo ra.
“Boss còn lâu mới quanh co lòng vòng với anh nhiều như vậy, quyền lực của boss như vậy mà sao phải cần bận tâm cái gì? Có cái gì cứ việc nói thẳng, ti úy Minh, anh đừng nghe ti úy Lãnh nói hươu nói vượn
Anh ta suốt ngày điều tra, suy luận thành thói quen rồi, cái gì cũng phải suy luận một chút.”
Ti úy Hình ngồi bên cạnh Phong Thích Minh nói chen vào
“...” Phong Thích Minh nhất thời rối rắm.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, Thượng Hảo Hảo liền thả lỏng hơn nhiều, nhanh chóng bước tới toilet
Đi vào toilet, đóng cửa lại, Thượng Hảo Hảo hưởng thụ sự ngăn cách với ngoại giới, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều
Cổ đi đến trước gương to, ngẩn ngơ nhìn mình trong gương.