Nhạc Phong đeo nơ màu đen trên cổ áo hơi xộc xệch, giữa chiếc nơ là một viên bảo thạch màu tím, ảnh ngược của Thượng Hảo Hảo in rõ lên bảo thạch
Thượng Hảo Hảo bình tĩnh nhìn mình
Bị người ra nâng cằm giống như một nô lệ hèn mọn vậy, khiến Thượng Hảo Hảo cực kỳ phản cảm với bản thân mình
Cô ở trước mặt Nhạc Phong vĩnh viễn đều hèn mọn, sợ hãi như vậy.
Một lát sau, môi mỏng khiêu gợi của Nhạc Phong mở ra, lại hỏi: “Những gì tôi nói với em lúc ở trong phòng, em không hiểu sao?”
Nhạc Phong lo sẽ dọa đến cô, cho nên lần này nói cực kỳ dịu dàng.
Nhưng Thượng Hảo Hảo nghe thể nào cũng như là đang cảnh cáo cô vậy, khiến Thượng Hảo Hảo hoảng đến mức vội giải thích: “Chuyện này tôi sẽ không nói với Phong Thích Minh, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì
Tôi thề sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào.”
Nói xong, Thượng Hảo Hảo giơ lên ba ngón tay, trông như thế với trời vậy.
“...” Nghe thấy lời nói của cô, một sự căm tức lập tức dồn lên ngực Nhạc Phong
Tay nắm cằm cô theo bản năng nắm chặt lại
Tuy rằng không mạnh lại cũng đủ để Thượng Hảo Hảo giật mình hoảng sợ, thiếu chút nữa bị dọa cho hồn bay phách lạc
Cô sẽ coi như chưa xảy chuyện gì? Điều anh muốn chính là cô lúc nào cũng phải luôn luôn nhớ kỹ, chỉ hận không thể cô nói cho toàn bộ thế giới rằng hôm nay bọn họ ngủ với nhau, Thượng Hảo Hảo cổ là phụ nữ của Nhạc Phong này
Thượng Hảo Hảo sợ hãi bối rối đến mức tiếp tục giải thích chỉ vì để anh có thể nguôi giận
“Ngày mai, tôi sẽ gả cho Phong Thích Minh, mong..
mong anh hãy thả con tôi, nó không thích hợp ở lại đây
Phong Thích Minh là phụ tá đắc lực của anh, đừng vì người không quan trọng mà làm ảnh hưởng đến tình cảm cấp trên cấp dưới của hai người.”
Người không quan trọng? Con trai của Nhạc Phong này thành người không quan trọng?
Mặt Nhạc Phong xanh mét, anh tức giận đến mức xương gò má trượt lên xuống
Anh thật sự không biết nên làm gì cô bây giờ?
Tức giận đến mức hận không thể lập tức bóp chết cô, rồi lại không ra tay được.
Bóp đau cổ, tim anh càng đau
Nhạc Phong cúi đầu tới gần bên tai cô, lần này nói rõ ràng để cô đi làm
“Tôi muốn em từ hôn!” Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi.
“...” Thượng Hảo Hảo ngỡ ngàng, không rõ Nhạc Phong vì sao phải làm như vậy? Sợ Phong Thích Minh mang con anh đi sao? Anh muốn con trai của cô như vậy sao? Hay là anh thật sự đã biết thân phận của Thượng Tiểu Cao Ngẫm lại thì khả năng không lớn, nếu như thật sự đã biết thì dựa theo tính cách của Nhạc Phong, sao có thể không trực tiếp công khai, rồi có thể tránh cô ngàn dặm
Thấy vẻ mặt cổ ngỡ ngàng, Nhạc Phong tức giận gầm nhẹ: “Đừng nói cho tôi là em vẫn không biết nên làm thế nào đấy nhé?” Cô gái ngu ngốc này là đầu heo sao? Đã nói cho cô rồi mà còn không biết nên làm như thế nào?
“...” Thượng Hảo Hảo ngỡ ngàng lắc đầu, sau đó lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Rốt cuộc em có hiểu hay không?” Sự kiên nhẫn của Nhạc Phong nhanh chóng bị cô làm bay biển hết
Thượng Hảo Hảo do dự một lát, sau đó gật đầu
“Nhưng tôi không thể làm như vậy, tôi đã đồng ý phải gả cho Phong Thích Minh rồi.” “Cô muốn gả cho cậu ta đến vậy sao?” “...” Không muốn, nhưng vẫn còn hơn so với việc ở đây, lo lắng sợ hãi, lo lắng đề phòng mỗi ngày
Những lời này, Thượng Hảo Hảo chỉ có thể nói thẩm trong lòng.