“Em chán ghét anh đến vậy sao?”
“Tôi nhìn thấy anh một giây thôi cũng thấy cả người khó chịu rồi!” Thượng Hảo Hảo bất chấp tất cả, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường.
Nhạc Phong đã nhục nhã đến giới hạn cuối của cô, cô còn phải để ý đến gì nữa
“...” Một chữ một chữ của Thượng Hảo Hảo đâm Nhạc Phong đến mức thương tích đầy mình.
Sự tức giận vất vả lắm anh ta mới đè nén được, nhưng nháy mắt lại bạo phát ra.
“Cút ngay! Cút hết đi cho tôi!”
Nhạc Phong rống giận giống như phát cuồng, tức giận không chỗ phát tiết, bước đến trước bàn ăn, đột nhiên dùng sức lật bàn
Bàn ăn dài năm mét bị lật nghiêng xuống đất
Nhóm ti úy giật mình hoảng sợ né tránh
Chén đĩa, bát, nến, dao nĩa, bị quăng ngã vang ầm ầm
“Tôi bảo các người cút hết! Có nghe không!?” Nhạc Phong tức giận phát cuồng giống như núi lửa bùng nổ vậy, dường như chỉ giây sau sẽ có người chết vậy.
Tám đại Ti úy lo lắng boss nổi điển như vậy mà lại ở một mình sẽ xảy ra chuyện gì nên cả đám vẫn đứng tại chỗ, không dám đi.
Bọn họ không đi, Nhạc Phong lập tức lấy khẩu súng săn cổ treo trên vách tường làm trang sức xuống, chĩa vào nhóm Ti úy
Tám ti úy biết nếu boss khó chịu chắc chắn sẽ nổ súng, lúc này mới chịu rời đi.
Nhạc Phong dường như ngại tốc độ của bọn họ quá chậm, “đoàng” một tiếng, xoay người nã một phát súng xuống bên chân Phong Thích Minh.
Giật mình hoảng sợ, Phong Thích Minh vội lôi kéo Thượng Hảo Hảo rời đi
Lá gan của Thượng Hảo Hảo cũng nhỏ đi sau phát súng đó, cô không ngờ Nhạc Phong sẽ lấy súng chĩa vào cấp dưới của anh.
Tám đại Ti úy đều rời đi.
Trong phòng ăn cực kỳ bừa bộn, chỉ còn Nhạc Phong, quản gia và tay đàn vi-ô-lông.
Nghệ sĩ đàn vi-ô-lông dường như đã quen với trường hợp như vậy, bình tĩnh đứng ở trong góc tiếp tục kéo đàn vi-ô-lông.
Nhạc Phong suy sụp đến mức hai chân loạng choạng, lùi ra sau hai bước, thuận thể ngồi dưới đất, bỏ lại súng trong tay
Quản gia tiến lên muốn nâng Nhạc Phong dậy lại bị anh hất ra rồi hất về phía người kéo đàn vi-ô-lông: “Cút ngay! Cút hết đi!”
“...” Bất đắc dĩ, quản gia và người kéo đàn vi-ô-lông phải rời khỏi phòng.
Trong nhà ăn cực kỳ bừa bộn chỉ có một mình Nhạc Phong, anh ngã người về phía sau, nằm trên sàn nhà thành một chữ đại (k), ngẩn ngơ nhìn đèn đá thạch anh ánh vàng rực rỡ xa hoa trên đỉnh đầu
Ngay cả người phụ nữ từng yêu anh như mạng sống, lúc này nhìn thấy anh cũng cảm thấy chán ghét, ghê tởm?
Anh đã biết sai rồi, đã hối hận rồi
Bên tai liên tục vang lên lời nói cự tuyệt cuối cùng của Thượng Hảo Hảo
“Cả đời này cũng không gặp lại.”
“Tôi nhìn thấy anh là cả người khó chịu!”
Một giọt nước mắt chảy từ khóe mắt xuống.
Anh thật sự sẽ cô độc cả đời như vậy sao?
Nghĩ đến đây, lời nói của thầy bói toán từng nói với Nhạc Phong đột nhiên hiện ra trong đầu anh.
“Ngôi sao hộ vệ của anh là sao Thiên Lang, trên thế giới này, số người được Thiên Lang bảo vệ cực ít, người như thể mạng rất dai, cho nên có lúc sẽ bị người ta gọi là tai tinh, sẽ trải qua đau khổ mà người thường không thể chịu, cùng với phúc mà người thường không thể nếm, hơn nữa bát tự của anh là Thiên Sát, nhất định phải cô độc cả đời
Tôi có một chuỗi ngọc Thiên Lang, có thể thay đổi vận mệnh của anh.”