“Phiền chết mất, lát nữa sáu giờ mình còn có hẹn nữa chứ!” Nghe thấy tiếng lòng của cô giáo, sắc mặt Đại Đâu Đâu cứng lại, nhóc ngước mắt lên nhìn giáo viên mẫu giáo này với vẻ đầy tức giận
Cô giáo chú ý tới ánh mắt dữ dội của Đại Đâu Đấu thì hơi ngẩn ra
Một đứa trẻ sao lại dùng thứ ánh mắt này để nhìn người khác chứ? Nghĩ vậy nhưng cô giáo cũng không để ý nhiều, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, cô giáo thu tầm mắt lại, nhìn về phía Lâm Tiểu Tiểu.
Lâm Tiểu Tiểu lo lắng, hai tay đan vào nhau, ngơ ngác lắc đầu.
“Nhà của em..
nhà của em ở bên cạnh siêu thị!” “Ở bên cạnh siêu thị nào nào?” “Em không..
không biết ạ!” Lâm Tiểu Tiểu mới ba tuổi, chỉ biết bên cạnh nhà mình có một cái siêu thị nhỏ.
“Sao mà đến nhà của mình em cũng không biết? Thế em còn biết cái gì?”
Cô giáo sốt ruột nên thái độ có hơi không tốt
Trong lòng tất cả các bạn nhỏ, cô giáo là thần thánh, là người cao thượng, đáng để tôn kính
Lâm Tiểu Tiểu bị cô giáo nói như vậy thì cho rằng mình đã bị cô giáo ghét.
Bé căng thẳng tới mức làm rơi đóa hoa hồng xuống đất, hai tay đan vào nhau, cắn môi dưới không biết phải làm gì.
Thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Đâu Đâu tái mét, cậu bé căm tức nhìn cô giáo, sau đó thu tầm mắt lại.
Bàn tay nhỏ luồn vào trong cửa sắt, cậu bé cúi người nhặt đóa hồng hoa rơi dưới đất lên
Một bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Tiểu Tiểu, đặt đóa hồng hoa nho nhỏ vào bàn tay bé rồi khẽ nói: “Đừng lo, anh sẽ nghĩ cách đưa em về!”
Nghe vậy, Lâm Tiểu Tiểu ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn anh trai nhỏ xinh đẹp trước mặt.
“Anh ơi anh là ai? Sao anh lại biết em? Anh biết nhà của em sao?”
Nghe thế, cô giáo nhìn Đại Đâu Đâu, hỏi: “Bạn nhỏ này, lẽ nào em có cách gọi mẹ của Tiểu Tiểu đến sao? Hay là em biết nhà của cô bé ở đâu?” Đại Đâu Đâu lạnh lùng nhìn cô giáo một cái nhưng không hề trả lời, ánh mắt lại quay về phía Lâm Tiểu Tiểu
Vẻ mặt lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng hơn: “Anh tên là Lục Cảnh Thành, anh biết em!” “..” Lục Cảnh Thành! Lâm Tiểu Tiểu nhớ kỹ cái tên này trong lòng
Dường như bé không có ấn tượng gì với cái tên này
Đúng lúc này, Đại Đâu Đâu gọi một tiếng: “Chú Lý!” Tài xế đang đứng ở đường cái phía đối diện lập tức chạy bước nhỏ tới, cung kính mở lời: “Tiểu thiếu gia có điều gì dặn dò sao?” “Cháu của tổng thống có nghĩa vụ đưa trẻ em không có người đón về nhà hay không?”
“...” Nghe vậy, khóe miệng tài xế giật giật, ngài Lục và Lục tiểu thiếu gia đúng là được đúc từ một khuôn ra, phong cách làm việc giống nhau như đúc
“Đương nhiên là có thể, chỉ là cậu muốn đưa về nhà chúng ta hay là đưa về nhà của cô bé này?”
“Đương nhiên là đưa về nhà bọn họ rồi
Đưa về nhà chúng ta thì lại dễ quá.” Nhóc ước gì có thể đưa cô bé về nhà mình.
“Chỉ là chúng ta không biết nhà cô bé ở đâu?”
“...” Chuyện này đúng là có hơi khó
Đúng lúc đó, phía sau Đại Đâu Đâu truyền tới tiếng phanh xe gấp
Tài xế giật mình nhìn về phía tiếng động phát ra
Khi nhìn thấy tình hình ở sau lưng Đại Đâu Đâu, tài xế hoảng hốt nhanh chóng che trước người nhóc.