Đại Đâu Đâu vẫn không có ý giao Lâm Tiểu Tiểu cho tài xế Thấy vậy, tài xế vội vàng mở cửa xe ra, Đại Đâu Đâu bể Lâm Tiểu Tiểu ngồi vào xe..
Trên đường đưa Lâm Tiểu Tiểu về, Đại Đâu Đầu không nói lấy một lời.
Nhóc có chuyện hơi đau đầu, hai ngày tiếp xúc với Lâm Tiểu Tiểu, tất cả những chuyện xảy ra quanh nhóc đã thay đổi từng chút một.
Đại Đâu Đầu chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Vài lần Tiểu Đâu Đầu nói chuyện với nhóc mà nhóc cũng không để ý.
Mãi tới khi Lâm Tiểu Tiểu được đưa tới nhà, nhìn Lâm Tiểu Tiểu được mẹ đón vào nhà thì Đại Đâu Đâu mới nhanh chóng thúc tài xế khởi động xe để rời đi
Đại Đâu Đâu vẫn không nói gì, lúc này lại lên tiếng: “Một bộ thiết bị giải trí cho trẻ em đại khái cần bao nhiêu tiền vậy ạ?” Tài xế vừa lái xe vừa liếc nhìn Đại Đâu Đâu thông qua kính chiếu hậu, trả lời: “Thư tiểu thiếu gia, thứ đồ này còn phải xem đó là thiết bị như thế nào.” “Giống loại trong sân cỏ nhà chúng ta ấy.” “Khoảng mấy trăm nghìn, tiểu thiếu gia, cậu muốn mua thiết bị giải trí mới sao?” “...” Đại Đâu Đâu thu tầm mắt lại, lạnh nhạt quay đầu ra ngoài cửa sổ, không hề trả lời
Chuyện của Lâm Tiểu Tiểu phải giải quyết từ gốc rễ, vấn đề cũng không phải chỉ từ một bộ thiết bị giải trí
Nhóc im lặng trong chốc lát rồi lại nói: “Có cách nào để mẹ của Tiểu Tiểu không hề phát hiện mà đón nhận ân huệ của chúng ta không?”
“...” Khóe miệng tài xế giật giật, chuyện này có hơi khó.
Nếu ném một đống tiền trước mặt mẹ của Lâm Tiểu Tiểu chỉ sợ cô ấy có nhặt được thì cũng sẽ đưa tới Cục Cảnh sát.
“Thưa tiểu thiếu gia, chuyện này cậu phải đi tìm ngài Lục, mẹ của Lâm Tiểu Tiểu là nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch, chuyện này cha của cậu sẽ giúp được.”
Về đến nhà, ăn tối xong.
Lục Minh đang ở trong phòng sách bận làm việc thì đột nhiên của bị gõ nhẹ hai tiếng “cốc cốc”
Nghe thấy tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ ấy, Lục Minh đã đoán được là ai
Anh cũng không dùng làm việc, thản nhiên nói: “Vào đi!” Đại Đâu Đâu đi vào phòng sách, đóng cửa lại.
Sau đó, cơ thể nhỏ bé đứng nghiêm, lễ phép nói thẳng với hình bóng đang bận rộn của Lục Minh: “Cha ơi! Con cần tiền vốn, cha có thể giúp con không?”
Nghe được lời của con trai, bàn tay đang gõ phím của Lục Minh khựng lại.
Sau đó, anh dừng công việc trên tay, xoay tròn ghi lại để quay người đối diện với Đại Đâu Đâu rồi mới thản nhiên mở lời: “Đâu Đâu này, cha có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng con tới khi con trưởng thành, nhưng cha không có nghĩa vụ cho con tiền để con đi tán gái.”
“Con không có tán gái, chỉ vì muốn quan tâm cổ bé thôi
Con biết, thế nên con mới không định đời không với cha.” “Hửm?” Lục Minh nhướng mày, anh thật tò mò, con trai còn nhỏ như vậy thì định kiếm tiền kiểu gì?”
“Con có thể làm vài chuyện để cha trả tiền công cho con.”
“Con có thể làm gì?” Khóe miệng Lục Minh cong lên.
Con trai càng lúc càng giống anh
Nhớ tới năm đó, khi anh đòi khoản tiền đầu tiên với cha mình, anh cũng đã nói như vậy.
“Con có thể giúp cha đọc được sở thích hoặc nhược điểm của những khách hàng khó nhằn, có thể nắm bắt được khách hàng nhanh hơn, như vậy có tính không?” Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lục Minh tắt dần, trong mắt lóe lên một tia đau lòng.