Những ngày qua, ngày nào Nhạc Phong cũng như vậy, chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ, khi không nói chuyện gì Nhạc Phong liền tới gần, hôn cô, sau đó bọn họ lại “làm”
Anh hoàn toàn không hỏi ý kiến của cô, khi cô mở miệng từ chối, Nhạc Phong liền coi như không nghe thấy.
Anh hoàn toàn không biết tiết chế, làm cô phải ở trên giường cả một ngày
Tuy động tác của anh rất dịu dàng, nhưng tốt xấu gì cũng phải tôn trọng có chứ.
Bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn..
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi!” Thượng Hảo Hảo vội nhắc
“Anh biết, anh sẽ không làm gì cả.” Nói rồi Nhạc Phong lại tiến tới gần
“Lớp trang điểm sẽ bị mờ.” Thượng Hảo Hảo nghiêng mặt đi, hai tay che lấy cái miệng nhỏ bé
“...” Đáy mắt Nhạc Phong xẹt qua một tia mất mát nhưng cũng không cưỡng ép cô
Anh hờ hững đứng dậy, bàn tay to lớn đưa tới trước mắt cô
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, đi thôi!” Giọng nói của Nhạc Phong theo thói quen vẫn rất lạnh nhạt, làm Thượng Hảo Hảo cho rằng vừa rồi mình không để anh hồn nên anh đã nổi giận
Cô thấy hơi oan ức nên mím chặt môi lại
Rốt cuộc vì sao anh lại cưới cô? Không làm gì kia với anh thì anh lại nổi giận sao? Trong lòng Thượng Hảo Hảo thấy ấm ức nhưng không lộ ra ngoài mặt, cô duỗi tay ra, đặt vào tay Nhạc Phong.
Sau đó đứng dậy
Thượng Hảo Hảo vừa đứng lên, chuẩn bị đi theo Nhạc Phong thì đột nhiên, Nhạc Phong bề ngang cổ lên
Thượng Hảo Hảo sợ tới mức ôm chầm lấy cổ Nhạc Phong theo bản năng.
“Anh..
làm gì vậy?” Thượng Hảo Hảo khẽ hô một tiếng.
“Bể cô dâu của anh đi kết hôn!”
Thượng Hảo Hảo đang mặc bộ váy cưới vừa to vừa dài được Nhạc Phong bể trong lòng như vậy, cô lúng túng tới mức đỏ mặt
“Sẽ bị người ta cười đó!” Làm gì có người nào bị ốm ra sân như vậy chứ.
“Xem ai dám!”
“...” Thượng Hảo Hảo nghe nói trong đám khách khứa hôm nay có những người có cấp bậc tổng thống như Hắc Long và rất nhiều hoàng thân, quý tộc, cùng với những người có danh tiếng trong xã hội thượng lưu
Khách khứa đồng đúc, đến rất đông đủ.
Tốt xấu gì cũng phải tôn trọng người khác, Nhạc Phong không nên ngang tàng, khoa trương như vậy
Thượng Hảo Hảo ôm lấy cổ Nhạc Phong, trốn trong lòng anh
Nhưng hồi lâu sau Nhạc Phong vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Thượng Hảo Hảo ngước mắt lên, mờ mịt nhìn anh: “Sao vậy?”
Khóe miệng Nhạc Phong hơi cong lên: “Hôn một cái rồi sẽ đi, không thể cứ thế bể đi được.” “..” Thượng Hảo Hảo mở to mắt, nhìn Nhạc Phong như nhìn thấy quái vật, bình thường anh vẫn luôn cao ngạo, lạnh lùng, sao giờ lại biết đùa giỡn cô rồi?
Nghĩ tới chuyện tiệc rượu bên ngoài có nhiều người như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Hảo Hảo đỏ bừng lên, cô ôm lấy cổ Nhạc Phong, rướn cao người, dâng lên bờ môi của mình, nhanh chóng hôn một cái lên môi Nhạc Phong rồi rụt cổ lại.
Nhưng cơ thể cô còn chưa kịp thả lỏng xuống thì cánh tay đang bế cô của Nhạc Phong chợt co lại, siết lấy cơ thể cô, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn cô chăm chú, rồi anh cúi đầu, đặt một nụ hôn đầy bá đạo lên môi cô.
“Ưm...” Nụ hôn của Nhạc Phong đầy ngang tàng mà vô cùng mãnh liệt.