Bức màn của biệt thự không được kéo kín, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào
Chiếu vào một người đàn ông tuấn dật trên giường, dường như được độ một vầng sáng vậy, lộ ra một sự xinh đẹp mỹ miều nghiêng thành đầy sức sống
Quý Quân Tuyết bị ánh sáng làm chói mắt đến mức vô thức xoay người, đưa lưng về phía ánh mặt trời
Hai mắt cậu còn chưa kịp mở, dòng suy nghĩ chưa kịp trở lại, theo thói quen đối mặt Cảnh Triệt, vươn cánh tay ôm lấy cổ Cảnh Triệt, cả người dụi vào lòng anh ta, lựa chọn một tư thể thoải mái để nằm.
Nhưng cậu vừa mới thay đổi tư thể thoải mái, thì cảm giác được cơ thể bên cạnh nóng rực đến mức phát đau, hơi thở bất ổn...
Không đúng, mùi hương này cực kỳ xa lạ..
Cảm nhận được sự khác thường, Quý Quân Tuyết giật mình hoảng sợ, theo bản năng bỗng lập tức mở mắt, đập vào mắt cậu chính là khuôn ngực rộng, da thịt trắng nõn hơi khác với Cảnh Triệt
Quý Quân Tuyết bỗng ngẩng đầu lên, một khuôn mặt tuấn tú xa lạ xuất hiện
Giật mình hoảng sợ, Quý Quân Tuyết ngồi phắt dậy, sau đó nhìn quanh bốn phía
Nơi xa lạ, người xa lạ
Quý Quân Tuyết có chút khẩn trương, nhìn người xa lạ trước mặt
Cố gắng tìm suy nghĩ của mình về, tại sao cậu lại ở đây? Người trước mắt là ai? Trông có chút quen mắt, hình như đã gặp ở nơi nào đó.
Quý Quân Tuyết cổ nghĩ đến mức đau đầu, dù thế nào cũng không nghĩ ra.
Cúi đầu nhìn trên người mình lại mặc quần áo của người xa lạ, nhăn nhúm lộn xộn, cậu kéo kín vạt áo che lại khuôn ngực, nhảy từ trên giường xuống, chất vấn Phong Thiên Lãnh ở trên giường: “Anh là ai? Tại sao lại ở đây?”
Phong Thiên Lãnh lạnh nhạt ngồi dậy, lười nhác tựa vào đầu giường, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà mị bình tĩnh nhìn Quý Quân Tuyết.
“Nơi này là nhà của tôi, em..
là hàng hóa mà tôi mua tới!”
Giọng nói khinh miệt của Phong Thiên Lãnh có chút khiêu khích.
“..” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết giật mình hoảng sợ, bỗng trợn to mắt, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước
Nhiều đoạn kí ức rải rác hiện lên trong đầu
Cậu nhớ rõ hình như mình bị người ta đánh hôn mê, rồi tối hôm qua, người đàn ông này đã động tay động chân với cậu
Quý Quân Tuyết không tài nào có thể chấp nhận sự thực như vậy được, cậu chất vấn: “Là anh đánh ngất tôi và bắt tới đây?” “...” Vẻ mặt Phong Thiên Lãnh lạnh lùng, đôi mắt hơi hơi nheo lại, lộ ra một hơi thở nguy hiểm khiến Quý Quân Tuyết không hiểu sao sinh ra một sự sợ hãi, cảm giác thứ nhất đó là người này rất nguy hiểm.
Phong Thiên Lãnh nhẫn nại lặp lại lời nói vừa rồi lại một lần: “Em là hàng hóa mà tôi mua tới, là vật sở hữu của tôi.”
“...” Quý Quân Tuyết khẩn trương đến mức mím môi, có vẻ không hiểu anh ta có ý gì, chỉ có thể hiểu đại khái một ít, khẩn trương giải thích: “Thưa anh, tôi là chỉ là dân chúng tầm thường, nếu là anh mua tôi, tổn thất của anh không phải do tôi phụ trách, buôn người vốn là trái pháp luật, bây giờ tôi phải đi về.”
Nói xong, Quý Quân Tuyết đi chân trần ra ngoài cửa phòng
Phong Thiên Lãnh cũng không ngăn trở, nhìn bóng dáng của cậu mà cười nhạo một tiếng.