“...” Đôi mắt Phong Thiên Lãnh lập tức trở nên sâu thẳm.
Có phải boss đã biết Quý Quân Tuyết đang ở chỗ anh ta, cho nên mới giao nhiệm vụ này cho anh ta, để thử anh ta? Phong Thiên Lãnh lạnh nhạt nói: “Không phải đây là cậu nhóc trong hôn lễ mấy tháng trước sao?” “Đúng vậy, cậu đã gặp cậu ta rồi, cậu ta bị mất tích
Người đàn ông của cậu ta hoài nghi cậu ta bị bản đến nước T, cho nên nhờ tôi hỗ trợ, chuyện này tôi liền giao cho cậu xử lý.” “...” Phong Thiên Lãnh im lặng một lát: “Chỉ là hoài nghi mà đã bắt đầu hành động? Lỡ như...”
Nghe vậy, Nhạc Phong thản nhiên quay đầu lại liếc Phong Thiên Lãnh một cái
“Hôm nay hình như cậu nói hơi nhiều.” “...” Bản thân Phong Thiên Lãnh cũng phát hiện hai ngày này mình nói cực kỳ nhiều
Mọi khi, dù boss cho anh ta nhiệm vụ gì, anh ta đều sẽ cầm tư liệu trực tiếp chạy lấy người, chuyện gì cũng sẽ không hỏi như các ti úy khác, tán gẫu với boss một hồi, hoặc là nói nhiều
Trong tám đại ti úy, anh ta sở dĩ gọi là ti úy Lãnh chính là bởi vì tính cách quái gở, không hay nói nhiều, Suy nghĩ trong lòng không dùng ngôn ngữ biểu đạt, cho nên từ trước đến nay đều chỉ làm mà không nói lời nào
Thường xuyên bị người ta hiểu lầm là người ác độc máu lạnh, Phong Thiên Lãnh cũng lười giải thích
Phong Thiên Lãnh lại trở nên im lặng, trong lòng giãy giụa, dường như đang có quyết định gì quan trọng
“Mong boss bỏ qua thuộc hạ hôm nay nói nhiều, nếu cậu ta thật sự ở nước T, nếu tìm được thì có phải ngài sẽ đưa cậu trở về không?”
“Chuyện này cần phải nói nữa sao?” “Nếu lỡ như cậu ta không phải bị bắt tới, không muốn đi thì sao?”
“Không phải do cậu ta có bằng lòng hay không, nếu người ta nhờ tôi hỗ trợ, tôi sẽ chỉ phụ trách đưa đồ trở về, còn chuyện khác thì mặc kệ.”
“...” Anh ta biết ngay boss là vì trả lại khoản nợ nhân tình, sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của Quý Quân Tuyết.
Như vậy thì anh ta cũng dễ làm hơn.
Nhạc Phong chậm rãi xoay người, nheo lại mắt bình tĩnh nhìn Phong Thiên Lãnh.
“Nghe giọng của cậu thì có lẽ đã biết cậu bé này ở nơi nào?”
Phong Thiên Lãnh do dự một lát, cúi mắt nhìn mặt đất, trong lòng giãy giụa như đánh cuộc mạng sống vậy, bình thản mở miệng: “Đúng là tôi biết, khi ở chợ đen tôi có nhìn thấy cậu ta bị người bán đấu giá rồi.” “Mặc kệ phải trả bao nhiêu, chuộc cậu ta về!” Nhạc Phong lạnh nhạt ra lệnh
“Không thể chuộc nổi, giá cao đến thế nào, người đó cũng không bán.”
“...” Nhạc Phong nhíu mày, nheo lại hai mắt đẩy hàn ý rét lạnh.
“Cậu có ý gì?” Nhạc Phong vừa dứt lời, một giây sau, Phong Thiên Lãnh “bịch” một tiếng, hai gối quỳ xuống đất
Nhạc Phong giật mình, đôi mắt bỗng co rụt lại, kinh ngạc nhìn Phong Thiên Lãnh quỳ trước mặt mình
“Người đó đang ở chỗ tôi, là bị tôi mua đi, nhưng nếu muốn giao ra đây thì tôi thật sự khó có thể tuân lệnh
Mong boss hãy thông cảm.” “...” Nhạc Phong bình tĩnh nhìn chăm chú vào Phong Thiên Lãnh, sự lạnh lẽo lan tràn, làm cả thư phòng trở nên rét lạnh như băng vậy.
“Ẩm!” một tiếng, ly rượu trong tay Nhạc Phong lập tức bị anh ta bóp nát
Anh ta lạnh lùng cảnh cáo: “Ti úy Lãnh, cậu có biết phản bội có kết cục gì? Vì một người đàn ông, cậu dám ngỗ nghịch tôi?” “...” Phong Thiên Lãnh cúi đôi mắt đẹp đẽ, bình tĩnh nhìn sàn nhà, vẻ mặt lạnh nhạt không có một chút sợ hãi.