Thật lòng mà nói, Phong Thiên Lãnh đối xử với cậu tất tốt, ngoài lúc tức giận thì hơi hung dữ một chút nhưng bình thường, anh ta luôn săn sóc chuyện ăn, mặc, ở của cậu cực kỳ cẩn thận.
Tuy rằng chỉ ở chung vài ngày ngắn ngủn, nhưng anh ta là người tốt
Quý Quân Tuyết không có cảm xúc tình yêu với anh ta, ngoài việc nói cám ơn ra thì không còn gì có thể nói
“...” Nhìn Quý Quân Tuyết trước mặt, Phong Thiên Lãnh không tài nào ngờ được lại có kết quả này
Anh ta cho rằng nghĩ kể động vào tài chính mà Cảnh Triệt đang vất vả chuyển tới là đủ rồi, không ngờ Cảnh Triệt giảo hoạt đã sớm có kế hoạch khác
Anh ta mặc kệ Cảnh Triệt đã làm những gì cho Quý Quân Tuyết, anh ta chỉ không muốn Quý Quân Tuyết sau khi trở về phải chịu khổ cùng Cảnh Triệt
Để góp đủ số tiền này, cấp dưới của Cảnh Triệt đã bán tống bán tháo số cổ phần của anh ta ở Cảnh thị
Lúc trước, dù anh ta có bị cách chức thì tốt xấu vẫn có cổ phần, có thể trở lại như xưa, mỗi tháng đều có thu nhập cố định, nhưng cổ phần công ty mà cũng bán, thật sự chẳng khác nào hai bàn tay trắng
Phong Thiên Lãnh bình tĩnh nhìn Quý Quân Tuyết trước mặt, nét ưu thương xẹt qua đáy mắt, đau lòng vươn tay vuốt ve của khuôn mặt tuấn dật Quý Quân Tuyết
“Chỉ có cám ơn thôi à?” “...” Quý Quân Tuyết im lặng, ngoài cám ơn ra, cậu không biết nói gì
“..” Phong Thiên Lãnh tới gần, khẽ hôn lên tóc mái trước trán của cậu
“Nếu anh ta bắt nạt em thì hãy quay lại đây nhé, cánh cửa của nơi này vĩnh viễn mở ra cho em.” “...” Hốc mắt Quý Quân Tuyết có chút phiếm hồng, cậu cảm ơn lòng tốt của Phong Thiên Lãnh đối với cậu
Môi của Phong Thiên Lãnh lưu luyến, chậm rãi rời khỏi trán cậu, rồi lạnh nhạt ra lệnh cho quản gia: “Ông vào thư phòng lấy “Giọt Lệ Thanh Tuyền” cho tôi.” “..” Nghe vậy, con người của quản gia bỗng co rụt, cả người cũng khựng lại
Một lát sau, bà ta mới dùng sức mím môi, cúi đầu trả lời.
“Vâng, thưa Ti úy đại nhân.” Nói xong, nữ quản gia xoay người đi lấy.
“Giọt Lệ Thanh Tuyền” là báu vật vô giá của Ti úy đại nhân Loại khoáng thạch hiếm có này không còn nhiều trên thế giới.
Không ngờ ti úy đại nhân lại dễ dàng lấy ra tặng như vậy, xem ra Ti úy đại nhân căn bản không thể quên được cậu bé kia.
Có thứ này, cả đời cậu bé kia cũng không phải lo ăn uống, bán đi là đủ cho họ ăn uống cả đời.
Quản gia lấy “Giọt Lệ Thanh Tuyền” mang đến
Phong Thiên Lãnh lấy từ chiếc hộp kim loại khắc họa ra một chiếc vòng trang sức, vật trang trí giữa chiếc vòng giống như một giọt nước màu lam vậy.
Phong Thiên Lãnh cởi khóa chiếc vòng trang sức và đeo lên cho Quý Quân Tuyết.
“Lần đầu tiên gặp em, tôi đã cảm thấy nó rất xứng với em rồi.”
“Ti úy Lãnh! Thứ quý trọng như vậy, anh không nên...” Cảnh Triệt lập tức ngăn lại
Có lẽ Quý Quân Tuyết không biết đây là thứ gì, nhưng Cảnh Triệt biết rõ giá trị của thứ này, ngay cả anh ta cũng chưa chắc có thể mua nổi
“Cái gì mà quý trọng? Chẳng qua chỉ là một viên thủy tinh mà thôi, ngài cảnh cho rằng những thứ trong tay tôi đều quý trọng à?” Dứt lời, Phong Thiên Lãnh lại nhìn sang Quý Quân Tuyết
“Cứ coi như để làm lưu niệm đi, ít ra thì hai ta cũng có duyên được quen biết nhau
Nếu em cảm thấy nó khiến em khó xử thì em có thể ném nó đi, nhưng ngàn vạn lần đừng trả lại cho tôi.”
“...”Quý Quận Tuyết hiểu ý của Phong Thiên Lãnh, liền mỉm cười: “Cám ơn, tôi sẽ giữ nó thật tốt.”