Lục Minh bình tĩnh nhìn cô, do dự hồi lâu mới mở miệng. “Y Nhân! Em cần chuẩn bị tâm lý thật tốt!” “..” Cảnh Y Nhân bình tĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Minh, tựa như anh sắp nói ra một chuyện cực kỳ trọng đại vậy. Một hồi lâu sau, anh mới nói tiếp.
“Nước Lộc Nguyên đã bị diệt vong từ ba ngàn năm trước rồi, tất cả mọi người đều chết hết. Không phải em từ đến một thế giới khác, mà em đến từ một khoảng thời gian khác.”
“Em đến đây từ một khoảng thời gian khác chứ không phải từ một thế giới khác đâu!” “...”Nghe vậy, Cảnh Y Nhân dường như nhất thời không phản ứng kịp, có kinh ngạc nhìn Lục Minh. Mấy giây sau khi cô định thần lại, đột nhiên như thể đứng không vững, cô ngã lùi về sau hai bước, Lục Minh vội đưa tay đỡ cô. Con ngươi Cảnh Y Nhân co rút lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lục Minh một cách kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều chết hết rồi, chết từ ba ngàn năm trước? Cổ lại từ ba ngàn năm trước đến hiện tại?
Nói như vậy, bây giờ cô đã hơn ba ngàn tuổi rồi?
Lão yêu tinh ngàn năm à?
Nghĩ xong, Cảnh Y Nhân đột nhiên ngước mắt hỏi Lục Minh.
“Cậu! Cậu không sợ em sao?” “...” Nghe cô nói như vậy, Lục Minh còn đang trong chủ đề nghiêm túc vừa rồi đột nhiên muốn cười.
Anh khó hiểu nhìn cô: “Sợ em cái gì?” “Em là một người phụ nữ hơn ba ngàn năm trước, với tuổi đời này có thể làm lão tổ... tông.” Một chữ cuối cùng Cảnh Y Nhân còn chưa nói hết, đôi môi nhỏ đã bị Lục Minh chặn lại.
Thái dương Lục Minh khẽ giật giật, cô thật đúng là không thể nhịn miệng được, dám nói ra lời ấy thật. Sau đó sắc mặt anh trầm xuống: “Em là vợ anh, anh sợ cái gì?”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi! Đừng suy nghĩ nữa, bọn họ đều đã hóa thành tro bụi, chẳng còn tồn tại trên cõi đời này đâu! Bây giờ em là Cảnh Y Nhân mới, phải quên hết quá khứ đi, hiểu không? Tất cả làm lại từ đầu.”
“..” Cảnh Y Nhân biết lời nói của Lục Minh thực sự rất có lý, cô bây giờ và quá khứ đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi. Nhưng dù không thể sống mãi trong quá khứ thì cô và tiểu Tấn vương gia đã từng là huynh muội, vậy mà ngàn năm sau cô mới biết tin cậu ta chết rồi, hơn nữa còn chết thảm như vậy. Cảnh Y Nhân đưa mắt sang nhìn chữ viết trên vách đá, chủ đề quay lại tiểu Tấn vương gia.
Cô rũ mi mắt, vẻ mặt lộ ra chút ảm đạm. “Không biết có phải tiểu Tấn vương gia rất đau không, cậu ta có khóc không, cậu ta rất thích khác nhé!”
Nghĩ xong, Cảnh Y Nhân ngước mắt nhìn Lục Minh: “Cậu! Nhất định là cậu ta khóc lóc rất thê thảm!”
Lục Minh trầm mặc nửa ngày, ánh mắt bình tĩnh nhìn hàng chữ trên vách đá, trong đầu anh mơ hồ hiện ra cảnh tượng trong mơ đã từng thấy.
âm thanh lẩm bẩm thoáng qua bến tại Cảnh Y Nhân.
“Được khóc là tốt rồi! Ở thời đại của bọn em, kẻ đáng thương nhất chính là để vương!” “Đặc biệt là khi được sinh ra trong gia đình đế vương, chẳng thèm hỏi người ta có muốn làm để vương hay không đã sinh ra, thế mới là khổ nhất!”
“Cả đời không được phép khóc!”
“...” Không được phép khóc sao? cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn Lục Minh.
Lục Minh thu lại cái nhìn chăm chú, hỏi cô. “Đế vương khóc trên chiến trường thì sẽ ra sao?”
Cảnh Y Nhân suy nghĩ trả lời: “Tinh thần binh sĩ giảm sút, tướng sĩ đều xem thường đế vương thì làm sao mà đánh trận được? Chắc chắn sẽ thất bại!”
“Vậy để vương khóc lúc sắp chết thì sẽ thế nào?”
“Hành động hèn nhát.”