Mặt mũi nhà họ Lý coi như là mất sạch.
Chỉ huy Lý không có cách nào dày mặt ở lại đây nữa, ông ta vừa đỡ Lý Đồng vừa nói với tổng thống: “Tổng thống đại nhân, chúng tôi đi về trước, hôm nào lại tới thăm hỏi!” Nói rồi ông ta đỡ Lý Đồng nhanh chân đi ra ngoài.
“...” Ngô Tú Quyên vẫn mù mịt chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại mất hứng bỏ đi thế?” Tổng thống cũng lười phải giải thích cho phu nhân của mình nghe. “Được rồi! Người không liên quan gì đã đi rồi, ăn cơm thôi!”
cảnh Y Nhân khẽ cười một tiếng, nghe tiếng xe khởi động ở bên ngoài liền biết cả nhà Lý Đồng đã đi rồi.
Bỗng nhiên, Đại Xú chạy về phía Cảnh Y Nhân, ngồi xuống cạnh chân cô.
“...” Cảnh Y Nhân ảo não cúi đầu nhìn Đại Xú: “Con chó này phản ứng chậm một nhịp à?” Bây giờ mới chạy tới chỗ cô là sao? Lục Minh ôm vai Cảnh Y Nhân đi tới phòng ăn, anh khẽ cười: “Trí thông minh của Đại Xú tương đương với trẻ em 6 tuổi. Em nói xem nó có bị phản ứng chậm một nhịp không?”
“...” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân trợn tròn mắt, hóa ra lúc trước cô gọi Đại Xú là nó cố ý không đi đến.
cảnh Y Nhân giật mình quay đầu lại nhìn Đại Xú đang đi theo mình.
Càng lúc cô càng thích con chó này! Thật là thông minh!
Sau khi cả nhà Lý Đồng rời khỏi nhà tổng thống. Lý Đồng ngồi trên xe tức giận tới mức nước mắt giàn dụa, cô ta chịu ấm ức hai tháng trời, vừa ra ngoài đã bị Cảnh Y Nhân bắt nạt. Cô ta vốn phải chịu phạt ba tháng, nhưng không hiểu sao hôm qua quản lý trại giam lại thông báo cô ta được phóng thích, có thể về nhà. Lý Đồng đoán chắc là sau lưng có một thế lực lớn đã giúp đỡ cô ta, nhưng cho đến giờ cô ta vẫn không biết ai đã thả mình ra. Hôm qua cô ta ra tù, theo quy tắc cũ thì phải ở nhà tắm lá thơm để đuổi vận xui, không được đi đâu cả, thế nên sáng hôm nay cô ta đã ăn mặc thật xinh đẹp để đến nhà tổng thống, xin lỗi vì sự việc lần trước.
Dù sao cả nhà bọn họ còn phải sống dựa vào tổng thống đại nhân. Hôm nay Lý Đông cố ý lấy lòng Cảnh Y Nhân, ai ngờ Cảnh Y Nhân cứng rắn không chịu mà mềm mỏng cũng không xong.