“...” Ngô Tú Quyên hận không thể chuyển cả cái nhà đến đây à?
“Các con còn nói muốn làm hôn lễ, nhưng mưa to thế này, mấy ngày tới phải làm sao bây giờ?”
Lục Minh lạnh nhạt giải thích: “Con đã gọi điện thoại cho dời sang ngày khác rồi.” Lục Minh vốn đã bố trí xong giáo đường và nơi tổ chức hôn lễ xong xuôi rồi. Anh không muốn Cảnh Y Nhân mệt mỏi vì hôn lễ cho nên không nói cho cô biết, còn anh thì tự lên kế hoạch lo liệu.
Anh vốn định chờ hai ngày nữa sẽ trực tiếp mang Cảnh Y Nhân đến đó là được. Ai ngờ hôm nay Lục Minh lại nhận được điện thoại thông báo rằng thảm trải hoa tươi và toàn bộ đồ trang trí vốn đã được bày biện trong giáo đường lại bị ngập nước.
Hơn nữa, hôm nay Y Nhân lại xảy ra ngoài ý muốn, nên anh đành phải dời sang ngày khác. Mấy ngày nay, hôm nào trời cũng mưa to, anh cũng không muốn ngày tổ chức hôn lễ, các khách mời đều bị ướt sũng. Ngô Tú Quyên bảo người giúp việc mang vật dụng nấu ăn vào phòng bếp của phòng bệnh VIP. Sau đó, bà đi đến bên giường rồi ngồi xuống, kéo tay Cảnh Y Nhân mà hỏi: “Con đã nghĩ ra tên nào cho đứa bé chưa?”
“...” Lại là vấn đề này. Cảnh Y Nhân hơi nâng mắt lên, liếc Lục Minh đang đứng bên cạnh rồi mở miệng nói: “Lục Minh bảo đặt tên bé là Vũ Vũ Vũ Vũ Vũ Vũ.” “...” Ngô Tú Quyên khựng lại, ngơ ngẩn chớp mắt nhìn cảnh Y Nhân, sau đó đưa mắt nhìn Lục Minh.
“Hôm nay con bị kích thích gì à? Tên kiểu gì thế này? Con mà dám đặt tên đó cho cháu của mẹ thì mẹ cùng cha con sẽ lập tức đổi tên con thành Lục Lục Lục Lục Lục đẩy!”
“...” Thái dương của Lục Minh giật giật, anh lười giải thích với Ngô Tú Quyển.
“Mẹ, đã trễ thế này rồi, mẹ nên tìm nơi nghỉ ngơi đi. Phía đối diện bệnh viện, chếch sang một chút có một khách sạn năm sao, mẹ đến đó ở đi. Y Nhân phải nghỉ ngơi rồi.” “Mẹ đang hỏi con tên đứa bé, con lại đuổi mẹ đi?” “...” Lục Minh vòng qua Ngô Tú Quyên, ôm lấy cánh tay bà rồi đẩy bà ra ngoài.