“Ngươi biết rõ, hiện giờ ở ngoài đang lan truyền những lời đồn đại nhảm nhí, nếu như ta đưa công chúa đi...” “Rầm!” Hoàng để bất ngờ vỗ xuống bàn đá, khiến nó nhất thời kêu “rắc” một tiếng, xuất hiện một vết nứt thật dài, uốn lượn như đường rắn bò, trông như vỏ trái đất bị nứt vỡ vậy.
Một chiếc bàn đá bằng ngọc thạch nguyên vẹn chợt xuất hiện một vết nứt rõ ràng trông rất xấu xí.
Một chưởng này của hoàng đế đã ngắt lời Khẩu Mộ Bạch.
Sau đó hắn gằn giọng: “Nếu ngươi dám dẫn nàng đi thì đừng hòng dùng được một binh một tốt của nước Lộc Nguyên ta, quân vương nước Khâu Sơn tự xem xét đi.” Khâu Mộ Bạch giận dữ thầm nghiến răng, hoàng đế nước Lộc Nguyên đúng là ngu muội bướng bỉnh. “...” Cảnh Y Nhân ngơ ngác nhìn bọn họ, không hiểu bọn họ đang nói gì.
Khâu Mộ Bạch im lặng hồi lâu rồi cắn răng.
“Được! Một năm sau, ta nhất định sẽ quay lại để đón công chúa. Sau khi bản cô giành được một nước Khâu Sơn đầy khí thế, bản cô sẽ không để cho công chúa bị oan ức, nàng sẽ sở hữu thiên hạ cùng với bản cô.”
“...” Cảnh Y Nhân ngơ ngác nhìn nam nhân mang theo chí lớn, trong lòng tràn đầy hoài bão và nhiệt huyết này. Quanh người hắn ta có một luồng nhiệt huyết khiến người ta bị cuốn hút.
Đáng tiếc, chỉ nửa năm sau khi Khẩu Mộ Bạch mượn binh đi thì cô đã chết rồi.
Cô vẫn nhớ lời hứa hẹn của Khâu Mộ Bạch: “Nếu ngươi xảy ra chuyện gì bất trắc, ta sẽ phá hủy hoàng cung của nước Lộc Nguyên, dù khiến máu chảy thành sông cũng phải báo thù cho ngươi.”
Trước khi chết cô vẫn lo lắng về sau nước Lộc Nguyên sẽ bị báo thù nên đã lén viết một phong thư, giao cho thị nữ, bảo nàng ta nhất định phải tới nước Khâu Sơn, giao cho Khâu Mộ Bạch.
Ngày ngóng, đêm trông, chờ quân về, quân chẳng lại. Thiếp thân đành tái giá, đừng nhớ mong nữa!
Bức thư vỏn vẹn vài chữ, chỉ vì cô muốn cắt đứt thương nhớ và ý định báo thù của Khâu Mộ Bạch.
Trong đầu Cảnh Y Nhân vẫn nhớ tới lời hứa của hắn ta. Ở thế giới kia, Khâu Mộ Bạch là người đầu tiên khiến cô cảm thấy, ngoài hoàng đế cữu cữu ra, vẫn còn có người đáng để cô dựa vào. Đáng tiếc, bọn họ không thể gặp nhau lần cuối cùng, cũng không biết hắn ta đã chiến thắng trở về hay là tử trận trên chiến trường rồi. Cảnh Y Nhân không kể cặn kẽ chi tiết cho Nhạc Phong, chỉ nói chút ít về chuyện mình suýt nữa đã được gả cho Khâu Mộ Bạch. Nhưng cô không ngờ rằng cuộc nói chuyện này đã kéo dài hơn nửa tiếng. Nhạc Phong thẫn thờ ngồi trên giường bệnh, không nói một lời.
Đôi mắt quấn băng gạc tuy không nhìn thấy gì, nhưng không hiểu sao anh ta lại chảy nước mắt ướt hết một khoảng băng.
Đặc biệt sau khi anh ta nghe Khâu Mộ Bạch nói: “Nếu ta chết trước thì sao?” “Ta sẽ theo ngươi. Kiếp sau lại gả cho ngươi.” Bên tai anh ta dường như nghe thấy khúc ca kia. “Em và người ấy hỉ kết liên lý, thề nguyền từng câu từng chữ. Anh dường như lại thấy kiếp trước của đôi ta, em và anh, tình chàng ý thiếp. Nếu giờ đây anh rời khỏi cõi trần, liệu em có nhớ đến chăng.
Kiếp trước em nói, nếu anh ra đi, kiếp sau em sẽ gả...” Nhạc Phong buông lỏng chiếc bánh trong tay khiến nó rơi xuống đất.
Anh ta đột nhiên duỗi tay ra, quờ quạng ở phía trước, chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân đang đứng bên cạnh. Anh ta vô thức nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lại gần.
“Em lại đây!”