“Mày làm gì cô ấy?” Lục Minh gào lên.
Cơn giận ngút trời, hơi thở dồn dập phả vào mặt tên nhóc kia. Khí thế bạo ngược trên người anh tựa như hận không thể giết chết người thanh niên này. Tên nhóc kia sợ tái mặt, sắc mặt hoảng loạn, lắc đầu, vung vẩy hai tay: “Tôi... tôi không cố ý... là do cô Cảnh tự và phải tối, làm bình nước tôi đang vác bị văng ra.”
Tên nhóc nơm nớp lo sợ trả lời. Bác sĩ đứng ở bên cạnh giải thích thêm vào: “Cậu ta khiêng nước khử trùng.”
Tên nhóc liều mạng lắc đầu hoảng hốt: “Không phải! Không phải! Tôi khiêng nước khoáng mà! Thực sự là nước khoáng, tôi cũng không hiểu sao lại biến thành nước khử trùng nữa!”
“...” Mắt Lục Minh hơi nheo lại.
Sau đó anh hít một hơi thật sâu, ngực như thắt lại, kiềm nén cơn giận xuống, hàm răng cắn chặt tới mức gò má cũng run lên.
Một lúc sau anh mới ổn định được tâm trạng, đột nhiên buông tên nhóc kia ra.
Anh đưa mắt sang nhìn bác sĩ: “Đại khái bao lâu nữa cô ấy sẽ ra ngoài?” “Khoảng một tiếng nữa, thưa ngài Lục!”
Bác sĩ vừa dứt lời thì anh đã xoay người, nhanh chân chạy trên hành lang, rời khỏi khu nhà khám bệnh để đi về phía khu nội trú dành cho bệnh nhân VIP.
Phòng bệnh VIP.
Tiết Phương Hoa dựa ở đầu giường, nhìn hộ lý cho cô ta ăn pudding ngọt buổi chiều.
Vì hiện giờ mắt không nhìn thấy gì, mặt mũi thì xanh lét nên cô ta gần như không ra khỏi phòng.
Mỗi ngày vào giờ này cô ta sẽ dùng điện thoại di động để nghe đài FM.
Đương lúc cô ta đang vui vẻ nghe chuyên mục Câu chuyện tình yêu, đột nhiên “RẦM!” một tiếng rất lớn, cửa phòng bệnh bị người ta đá văng ra. Tiết Phương Hoa và hộ lý giật nảy mình, bánh pudding trên tay hộ lý rơi xuống đất. “Có chuyện gì vậy?” Tiết Phương Hoa mở to đôi mắt ếch, căng thẳng đưa tay ra tóm lấy tay người hộ lý ở bên cạnh giường.
“...” Hộ lý không nói câu nào, thân thể hoảng hốt hơi run lên, mắt mở to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trước mặt trông như bước tới từ địa ngục. Khí thế bạo ngược quanh người anh ta khiến người ta không rét mà run, tựa như chỉ một giây sau sẽ đem đến một hồi gió tanh mưa máu, giết sạch bọn họ.
Lục Minh nhanh chân đi tới đứng trước mặt Tiết Phương Hoa, không hề ngừng động tác mà đột nhiên đưa tay lên bóp chặt cần cổ xanh lè đang lộ ra của cô ta.
“Cô không đuổi tận giết tuyệt Cảnh Y Nhân thì không bỏ qua đúng không?” Lục Minh nghiến răng nghiến lợi. Con người anh khát máu như hận không thể lóc da xẻo thịt Tiết Phương Hoa lúc cô ta vẫn còn sống. “...” Khuôn mặt màu xanh lục của Tiết Phương Hoa lộ ra vẻ đau đớn, cô ta bị Lục Minh bóp cổ nên không thở được. Đối tay cô ta nắm chặt lấy cánh tay Lục Minh, làm áo sơ mi của anh xuất hiện những vết cào và bị nhăn nhúm lại.
“Anh... Lục... Minh! Không... không! Không phải... em!”
Tiết Phương Hoa nói vô cùng khó khăn, chứ chưa nói ra được bị mắc trong cổ họng nên rất khó chịu.
“Ngoài cô ra thì còn ai? Còn ai biết mắt của Cảnh Y Nhấn nhạy cảm nữa?”
“Chuyện ở trung tâm thương mại cha cô chưa nói cho cô sao? Tiết Phương Hoa! Tôi thấy cô muốn chết rồi!”