Thẩm Nguyệt giữ chặt cánh tay Nhiễm Thanh để bắt cô ta đứng lên. Khổ nỗi, Nhiễm Thanh không nghe lời, cô ta quỳ dưới đất không chịu đứng lên, còn đẩy Thẩm Nguyệt một cái thật mạnh khiến anh ta loạng choạng lùi về sau vài
bước.
“Không cần anh quan tâm!” Nghĩ đến những gì Nhạc Phong đã cảnh cáo mình, Nhiễm Thanh lại thấy đau lòng. Nhạc Phong không cho phép cô ta nói chuyện đó cho Cảnh Y Nhận biết, nếu không Nhạc Phong sẽ giết cô ta. Nhiễm Thành không sợ chết, cô ta chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại Nhạc Phong nữa.
Người đàn ông mà cô ta yêu đã hi sinh thầm lặng vì người phụ nữ khác, cô ta chấp nhận. Nhưng vì sao còn bắt anh ấy phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy? Nếu Nhạc Phong thích cảnh Y Nhân, cô ta sẽ khiến cảnh Y Nhân phải cưới Nhạc Phong. Cô ta tuyệt đối sẽ không để người đàn ông mình yêu chịu khổ một cách vô ích như thế.
Nhạc Phong không cho cô ta nói, vậy cô ta sẽ không nói, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Nhạc Phong đau lòng được. “Cô đừng quấy rối ở đây nữa, mau đi theo tôi ngay!” Thẩm Nguyệt giận dữ quát tháo. Mọi người đều chú ý đến họ, không ai nhìn thấy ở trong góc của hàng ghế cuối cùng, có người đàn ông đeo kính râm dắt theo chú chó dẫn đường cho người khiếm thị đang đứng lên, dựa vào vách tường của giáo đường mà lặng lẽ đi về phía cửa nhỏ đằng trước.
Cửa nhỏ ấy vừa vặn đối diện thẳng với vị trí mà Nhạc Phong đang dựa vào tường...
Nhiễm Thanh lại đẩy Thẩm Nguyệt ra: “Tôi không nói xằng bậy, tôi chỉ nói sự thật thôi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhiễm Thanh giàn giụa nước mắt, cô ta khóc như ruột gan đứt từng khúc, gầm nhẹ với Lục Minh: “Anh định cứ thế mà kết hôn sao, anh không chịu trách nhiệm với em sao?”
“...” Lục Minh nhíu chặt mày, rút tầm mắt về và bình tĩnh nhìn Nhiễm Thanh.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi người phụ nữ này xuất hiện, Lục Minh đã nhận ra cô ta là kẻ đã trộm nhật ký của anh lần trước, là một trong các cấp dưới của Nhạc Phong, tên là Nhiễm Thanh.
Nghe vậy, mọi người ở đây đều không dám tin mà nhìn Lục Minh. Lục Minh ngoại tình, có phụ nữ khác sao? Lục Minh lạnh lùng nhìn Nhiễm Thanh, không hề giải thích.
Nhiễm Thanh thấy Lục Minh thờ ơ, tiếp tục nói dối. “Em đã mang thai rồi, hôm nay mới có kết quả xét nghiệm.” Nói xong, Nhiễm Thanh lấy từ trong túi ra một tờ giấy xét nghiệm đã được chuẩn bị sẵn. Mọi người ở đây đều thầm hít sâu một hơi lạnh. Ngay cả Ngô Tú Quyên và tổng thống đều giật mình hoảng sợ mà đứng dậy khỏi ghế. “Con trai! Con sẽ không thật sự làm ẩu bên ngoài đấy chứ?” Bằng không thì sao một người phụ nữ xa lạ dám chạy đến đây làm ầm lên như thế chứ?
Lục Minh thản nhiên liếc Ngô Tú Quyên một cái, không hề trả lời. Anh không quan tâm đến cái nhìn của bất cứ ai mà chỉ để ý đến Cảnh Y Nhân. Anh có chút khẩn trương đưa mắt nhìn về phía Cảnh Y Nhân, thấy cô lạnh nhạt nhìn Nhiễm Thành.
Cô tin tưởng Lục Minh 100%. Không bởi vì điều gì khác, đơn giản vì cô yêu Lục Minh, cô cũng biết, Lục Minh yêu cô. Cảnh Y Nhân mang vẻ ngạo nghễ ngày thường đi lên phía trước hai bước, mang khí thế nữ vương mẫu nghi thiên hạ mà lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Mang thai đã bao lâu rồi?”
“...” Nhiễm Thanh dù thế nào cũng không nghĩ tới Cảnh Y Nhân lại hỏi như vậy, vẻ mặt cô ta có chút ngơ ngẩn.