“Hai năm qua, chú đã tìm cháu khắp nơi. Cháu còn nhỏ như vậy đã bị cha cháu đưa ra nước ngoài. Đầu năm trước, cha cháu đã qua đời, chú mới nhìn thấy bức ảnh chụp cháu khi trưởng thành ở nhà của cháu. Mới chớp mắt thôi mà cháu đã lớn như vậy rồi.”
“...” Nghe vậy, Nhạc Phong khinh thường cười khẩy một tiếng: “Mọi chuyện thành ra như vậy đều do ai gây ra hả? Tìm tôi làm cái gì? Muốn ra tay trước sao?” “Phong Nhi, cháu hiểu lầm chú Lục của cháu rồi, chuyện năm đó không phải do chú Lục làm đâu!” Ngô Tú Quyên kích động đến mức nước mắt đã phủ đầy hốc mắt. “Không phải ông thì ai chứ? 32 mạng người của nhà họ Nhạc chúng tôi, em gái tôi mới một tuổi, thế mà các người vẫn ra tay được!”
Nhắc tới chuyện năm đó, Nhạc Phong tức giận đến mức đột nhiên đập vào tay vịn số pha một cái.
Năm đó, tuy rằng anh ta còn nhỏ, nhưng trận cháy lớn ấy đã trở thành cơn ác mộng thời thơ ấu của anh ta. Mỗi lần bừng tỉnh giữa đêm khuya, anh ta như nhìn thấy mẹ mình cả người chìm trong biển lửa ôm anh ta nhảy từ trên tầng lầu xuống. Còn cô em gái chưa biết đi đã bị thiêu sống.
“Ngô Tủ Mẫn! Hai vợ chồng các người cấu kết với nhau làm việc xấu, vì ích lợi mà không từ thủ đoạn nào. Ở đây ngoài con trai bà ra, ai mà không biết mẹ tôi mới là đệ nhất phu nhân Ngô Tú Quyên năm đó, mà bà là Ngô Tú Mẫn, cô em gái sinh đôi giống mẹ tôi như đúc mà thôi!“.
“...” Nghe vậy, con người của Lục Minh đột nhiên co rút lại. Người mẹ đệ nhất phu nhân mà từ nhỏ anh đã cảm thấy kiêu ngạo lại là giả sao?
Ngô Tú Quyên run rẩy môi không biết trả lời thế nào, nước mắt như dây trân châu bị chặt đứt vậy, không ngừng rơi xuống. Tổng thống đau lòng lấy khăn ra lau cho bà.
Nói xong, Nhạc Phong quay đầu về phía Lục Minh, giống như đang nói chuyện với Lục Minh vậy. “Nếu không phải năm đó mẹ anh trộm long tráo phụng* lúc kết hôn thì sẽ không có anh bây giờ đầu. Người năm đó vốn được gả cho cha anh chính là mẹ tôi, Ngô Tú Quyên.”
(*) Trộm long tráo phụng: chỉ hành động gian trá, đổi thứ này lấy thứ kia.
“Kẻ bị thiêu chết trong trận cháy lớn ấy cũng sẽ không phải mẹ tôi. Nếu không có trận cháy đó, tổng thống hiện tại cũng không phải Lục Chính Hoa mà người nhà họ Nhạc, tất cả những gì mà Lục Minh anh có được vốn đều là của Nhạc Phong này, kể cả Cảnh Y Nhân, vợ của anh nữa!”
Nhắc tới chuyện năm đó, Nhạc Phong kích động đến mức gắt gao nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. “...” Nghe những chuyện chưa từng nghe ấy, trái tim Lục Minh đột nhiên run lên, một cảm giác sợ hãi ùn ùn bốc lên sau lưng anh...