“Cô muốn thì cứ lấy đi.” Nhạc Phong hào phóng đưa xích cho đến trước mặt Cảnh Y Nhân.
Cảnh Y Nhân nắm lấy dây xích, mở hé cửa phòng ngủ ra một cái, con chó lập tức chui vào. Bên trong, Lý Đồng đang quỳ rạp trên mặt đất, tay còn chưa kịp giữ cửa lại thì Cảnh Y Nhân đã đóng sập cửa rồi. “...” Lục Minh ở bên cạnh nhìn, bên thái dương khẽ run rẩy. Nghĩ lại thì đúng là không cần quan tâm làm gì, Cảnh Y Nhân không hề làm gì, chẳng qua chỉ nhốt Lý Đồng và con chó trong cùng một căn phòng thôi. Còn chuyện Lý Đồng sẽ làm gì con chó kia thì đó là chuyện của cô ta.
Cảnh Y Nhân muốn chơi đùa thì cứ để cô chơi trước đã.
Anh sẽ không buông tha cho Lý Đồng dễ dàng như vậy đâu, nếu không, hậu hoạn vô cùng. Nhạc Phong có vẻ ngỡ ngàng, không hiểu Cảnh Y Nhân đang làm gì. Cảnh Y Nhân kể lại sự tình và lý do cho anh ta biết. Nghe xong, Nhạc Phong sầm mặt lại. “Đúng là chà đạp...”
“...” Cảnh Y Nhân tường Nhạc Phong thấy bất bình cho Lý Đồng.
Kết quả anh ta lại nói: “Con chó của tôi.”
“...” Thật sự là làm hỏng con chó của anh ta sao?
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân bật cười ha ha.
Nhạc Phong đúng là độc miệng, vừa ác vừa độc...
Cảnh Triệt bị trúng đạn, cả nhà họ Cảnh đều chạy hết tới bệnh viện, cũng may không bị thương chỗ hiểm, nhưng Cảnh Đức Chính vẫn sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Đêm đó, sau khi bữa tiệc chấm dứt, Cảnh Y Nhân cùng Lục Minh và Nhạc Phong đều tới bệnh viện.
Cảnh Triệt vốn đang nằm nửa chết nửa sống trên giường, vừa nhìn thấy Nhạc Phong đến thì lập tức lại khoẻ như vâm, ngồi dậy khỏi giường, còn rất có khí khái đàn ông mà nói: “Ngài Nhạc còn đặc biệt đến thăm tôi à! Tôi không sao cả, cơ thể khỏe mạnh lắm!”
Nói xong còn vỗ ngực một cái, đau đến mức cong lưng xuống, thầm hít sâu một hơi, biểu cảm trên khuôn mặt vặn vẹo, giờ phút này, anh ta cực kỳ may mắn khi biết rằng Nhạc Phong không nhìn thấy. Cảnh Đức Chính khinh bỉ nhìn con trai, có cần sĩ diện đến thế không? Vừa rồi còn nằm kêu oái oái trên giường, vào toilet cũng cần lão già này giúp đỡ, giờ lại tỏ ra khỏe như rồng như hổ ấy.
Nhạc Phong thản nhiên nói: “Anh hãy dưỡng bệnh thật tốt, anh sẽ không bị thiệt vì phát súng ấy đâu.” Nghe vậy, Cảnh Triệt vui vẻ trong lòng, sung sướng đến mức lông mi nhướn lên rất cao. Nhưng sau đó, Thẩm Nguyệt đứng cạnh lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho anh ta.
Ngay lập tức, trong lòng Cảnh Triệt lại trở nên lạnh ngắt. Cảnh Triệt liếc nhìn Nhạc Phong một cái, chậm rãi vươn tay nhận lấy chi phiếu, một phát súng 500 vạn tệ à. Đối với một giám đốc điều hành có thu nhập hàng tháng chưa đến mười vạn như anh ta thì con số này tương đương với bốn, năm năm thu nhập.
Cảnh Triệt từ trước đến nay cứ thấy tiền là sáng mắt, nhưng lần này không hiểu sao trong lòng anh ta lại khó chịu, không hề muốn số tiền này... cảnh Y Nhân và Lục Minh thăm Cảnh Triệt xong rồi trở về nhà.
Đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ, sao có thể bỏ qua thời khắc ngọt ngào này được...
Đồng thời vào lúc ấy, trong phòng tổng thống của khách sạn. Căn phòng này phải qua 12 giờ trưa hôm sau mới có nhân viên phục vụ vào quét dọn. Trong gian phòng ngủ nhỏ, Lý Đồng trước đó đã uống quá nhiều thuốc.