Cảnh Y Nhân ẩn mật mã ở cửa, đẩy cánh cổng chạm khắc hoa vàng ra, chỉ thấy xe của Lục Minh đang ở bãi đỗ có mái che.
Lục Minh về trước cô à?
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân đóng cổng lại, bước nhanh vào nhà. Vào cửa, Cảnh Y Nhân đã nhìn thấy Lục Minh đang ngồi trong phòng khách, trên bàn có một hộp quà anh đào tươi mới, cùng với một chiếc bánh sữa chua thủ công. Cảnh Y Nhân đổi giấy ở huyện quan, giao túi nhỏ cho quản gia Ngô rồi đến gần Lục Minh, ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay Lục Minh, yêu chiều tựa vào vai anh: “Ông xã thật tốt!”
Cảnh Y Nhân làm nũng, hoàn toàn không nhận ra Lục Minh khác thường. Một lúc lâu sau, Cảnh Y Nhân thấy Lục Minh không nói gì, cô ngồi thẳng lên, ngước mắt lên nhìn anh.
Lục Minh đồng thời cũng chuyển mắt nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: “Em đi đâu?” “...” Cảnh Y Nhận biết Lục Minh không thích Cẩu Cẩu, cho nên cô đáp lại khá tùy ý: “Em gặp được một người quen, trò chuyện một hồi nên về trễ.”
“..” Lục Minh bình tĩnh nhìn đôi mắt trong veo của cô một lúc lâu, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó đứng lên. “Ăn cơm thôi, xong hãy ăn anh đào.” “À, vâng.” Cảnh Y Nhân cười hì hì đứng lên, đi theo Lục Minh vào nhà ăn.
Lúc ăn cơm, Lục Minh một câu cũng không nói. Cảnh Y Nhân vẫn cười ngọt ngào và gắp thức ăn cho Lục Minh như thường ngày. Cô đến thế giới này lâu như vậy, đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, cô thay hình đổi dạng để sống tiếp, hiểu được làm người vợ hiền, người mẹ tốt như thế nào.
Chỉ cần Lục Minh đối xử tốt với cô là Cảnh Y Nhân đã hạnh phúc đến mức gần như quên hết những đau xót, không thoải mái trong quá khứ.
Ăn cơm xong, Lục Minh tự mình giúp Cảnh Y Nhân rửa quả anh đào. Anh cẩn thận rửa sạch anh đào xong, chỉ cần có quả nào bị hỏng thì đều bỏ ra. Lúc rửa, Lục Minh có chút thất thần, không yên, hồi tưởng lại trên đường về nhà.
Lúc ấy, anh vào cửa hàng bánh ngọt mua bánh sữa chua cho Cảnh Y Nhân, anh đứng trước quầy kính làm lạnh để chọn lựa, hai sinh viên đeo túi sách bên cạnh vẫn ở bên cạnh lén nhìn anh.
Lục Minh sớm đã quen tình huống này rồi, nên cũng không để ý nhiều. Nhưng chỉ một lúc sau, cô gái rời lực chú ý đi, nhìn Wechat trên di động trong tay rồi lại ngước mắt nhìn Lục Minh. “Có chắc đây là vợ của oppa Lục không?”
“Thật sự giống lắm! Nhưng người ta viết rõ là gia đình ba người hạnh phúc mà!”
“Người đàn ông này đẹp trai thật, hơi giống người ngoại quốc. Cao thật đấy!” “Tớ cảm thấy oppa Lục đẹp trai hơn!” Mấy cô gái bàn tán một lúc, một người trong đó cầm di động, cố lấy dũng khí bước đến trước mặt Lục Minh, đưa điện thoại di động đến trước mặt anh: “Oppa Lục, đây là vợ ngài phải không?” Nghe thấy có người gọi, Lục Minh theo bản năng đứng thẳng người lên, nhìn sang cô gái đang nói chuyện. Chỉ là Lục Minh đã nhìn thấy ảnh chụp trên di động.