Lúc nói những lời này, Lục Minh kỳ thật đã suy nghĩ cẩn thận, nếu không xảy ra chuyện hôm nay khiến trong lòng anh lo được lo mất, thì có lẽ, vĩnh viễn anh cũng không nói thật với Cảnh Y Nhân. Kỳ thật hôm Cảnh Y Nhân gả cho anh, đúng đêm động phòng hoa chúc ấy, anh đã mơ thấy một giấc mơ. Lần ấy, anh đã thật sự cảm nhận được hoàng đế đã đau lòng đến mức nào, hắn đã phải khó chịu đến thế nào khi cho cô uống ly rượu độc ấy. Lúc trước, mỗi lần nằm mơ, anh chỉ là một trong những người đứng xem, chứng kiến cả câu chuyện, nhưng lần này anh lại hoàn toàn dung nhập. Giống như việc Cảnh Y Nhân gả cho anh đã khiến tất cả giấc mộng của anh trở thành sự thật vậy, khiến anh nhìn thấy lúc trước vì sao hoàng để lại muốn Cảnh Y Nhân chết.
Nghe được câu hỏi của Lục Minh, Cảnh Y Nhân ở trong lòng Lục Minh mơ màng cười nhẹ một tiếng.
“Không thể nào, hoàng cữu cữu còn lâu mới tốt với em như ông xã.”
Cô bé ngốc, những gì hắn làm còn nhiều hơn cả Lục Minh anh. Lục Minh than thầm trong lòng. Dòng suy nghĩ dường như trở lại ngày ấy...
Bức tường cung điện cao cao giống như một cái lồng giam khổng lồ vậy. Bông tuyết bay múa khắp trời, xen lẫn mùi hương hoa mai thoang thoảng, tuyết như nhuộm trắng mái hiên. Một nhóm người trong cung nhân cúi đầu, bước sàn sạt trên mặt đất đầy tuyết, giẫm thành vô số dấu chân. Hoàng cung trông có vẻ yên bình, nhưng mấy ngày trước đây đã trải qua một trận gió tanh mưa máu. Hôm nay, hoàng đế cuối cùng cũng hạ chỉ, ban chết cho yêu nữ. Hoàng để đội miện quan trên đầu, mặc long bào, khoác một chiếc áo choàng lông chồn rất dày trên vai. Khuôn mặt hắn không hề có cảm xúc, tuy vẫn anh tuấn giống như tiên trên trời nhưng sắc mặt lại trắng bệch, để lộ ra vẻ trống rỗng, bất lực. Từng hơi thở nhỏ phả ra, tạo thành sương mù hình tròn khẽ bay trước mặt. Dưới sự hộ tống của một nhóm người, hoàng để tiếp tục bước về phía trước. Mỗi nơi đi qua đều in lại dấu chân trên tuyết, nhưng đều bị vạt áo choàng phía sau hắn quét đi. Chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân của hắn thôi cũng lộ ra sự cao quý, khí thể anh hùng bức người. Người trong cung vô cùng cảnh giác, cẩn thận đi phía sau hắn, không dám chậm trễ một chút nào. Trận đại khai sát giới mấy ngày trước, hoàng đế đã gần như điên cuồng tàn sát, hoàng cung máu chảy thành sống. Giờ phút này không ai hiểu được sự khó xử của đế vương, trong lòng hắn đau đớn như bị móc tim khoét xương vậy.
Hắn đã phải ban chết cho cô gái mình yêu nhất, giờ phút này, hắn lại phải đích thân tiễn nàng ra đi. Trong đầu hắn nhớ lại lời của quân vương Khâu Sơn nói trước mặt hắn nửa năm trước. “Hiện giờ, dân chúng bên ngoài đang xôn xao bàn tán, ngài để nàng ở lại đây sẽ khiến nàng bị tổn thương. Nàng là vị hôn thê của ta, ta phải đưa nàng đi!” “Ngươi đưa nàng đi, được thôi! Lộc Nguyên ta sẽ không cho ngươi mượn bất cứ binh sĩ nào hết!”
Nếu như nam nhân kia yêu nàng hơn giang sơn, yêu công chúa hơn cả hắn thì hắn bằng lòng bỏ qua nỗi đau và lưu luyến trong lòng mình, để bọn họ cao bay xa chạy.
Nhưng mà nam nhân ấy vẫn lựa chọn giang sơn, mang theo binh lính rời đi...