Lục Minh gọi điện thoại báo cho tổng thống đại nhân, nhắc nhở tăng mạnh phòng bị...
Hôm nay, Phó Minh Tuấn đã xuất hiện ở biệt thự từ sáng.
Cảnh Y Nhân đang ở trước bàn ăn sáng. Lục Minh không ở nhà, quản gia Ngô báo cho cô rằng Phó Minh Tuấn đến nhà. Lần này, Phó Minh Tuấn tới để đưa tài liệu liên quan đến chuyện Lục Minh đầu tư quay phim điện ảnh về nước Lộc Nguyên.
Gần đây, Phó Minh Tuấn có tài liệu mới, nên mang tới nhà cho Lục Minh.
Phó Minh Tuấn vẫn mặc âu phục màu trắng, kính mắt tơ vàng như mọi khi.
Anh ta đi đến trước bàn ăn, đặt tài liệu xuống trước mặt cô. “Đây là thứ mà người đàn ông của em muốn. Khi nào cậu ta về thì em chuyển cho cậu ta nhé.” Nói xong, Phó Minh Tuấn liếc cái bụng hơi nhô ra của Cảnh Y Nhân một cái.
“Hơn 4 tháng rồi đúng không?”
Cảnh Y Nhân gật đầu, cười khẽ: “Là long phượng thai*.”
(*) Long phượng thai: chỉ người mang thai song sinh một nam một nữ.
Nghe vậy, Phó Minh Tuấn giật mình nhìn cảnh Y Nhân: “Lục Minh đúng là may mắn.”
Cảnh Y Nhân tự hào cười khẽ.
Khi biết mình mang long phượng thai, cô cũng vô cùng sung sướng.
“Đừng quên đưa tài liệu cho Lục Minh nhé, tài liệu lịch sử quan trọng lắm đấy.” Phó Minh Tuấn không quên nhắc lại lần nữa. “Tôi biết rồi.”
Sau khi dặn dò rõ ràng, Phó Minh Tuấn vội vã chạy về trường học, không ở lại thêm. Cảnh Y Nhân ăn cháo dinh dưỡng, thật sự buồn chán, vừa cầm thìa bạc múc cháo thịt vào miệng, vừa vươn tay lật tài liệu. Vừa mới mở ra trang giấy kraft”, cảnh Y Nhân đã bị tiêu đề thu hút sự chú ý. (*) Giấy kraft: là loại giấy làm từ bột giấy hóa học của gỗ mềm, được xử lý qua quá trình kraft nên cũng được gọi là giấy tái sinh. Lịch sử diệt vong của nước Lộc Nguyên. “Lạch cạch” một tiếng, thìa bạc trong tay Cảnh Y Nhân rơi vào trong bát. Cảnh Y Nhân tuy đã biết nước Lộc Nguyên đã trở thành lịch sử của 3000 năm ngàn trước, diệt vong là điều bình thường. Nhưng khi nhìn thấy tài liệu ghi lại Lộc Nguyên diệt vong, cô vẫn khiếp sợ. Cảnh Y Nhân đẩy bát nhỏ trước mặtra, kéo tài liệu gần lại, cẩn thận đọc từng chữ một.
Nước Lộc Nguyên, sau khi Lục Minh để băng hà, thái tử Lục Dập đã kế vị. Thái tử Lục Dập? Trong lòng Cảnh Y Nhân thích một tiếng.
Cuối cùng vẫn lập Lục Dập ca ca lên làm hoàng để sao? Lục Dập ca ca lương thiện, nho nhã, tuyệt vời như vậy, sao nước Lộc Nguyên lại diệt vong trong tay anh ấy cơ chứ?
Cảnh Y Nhân tiếp tục đọc.
Năm thứ ba sau khi Lục Dập đăng cơ, Khâu Sơn đến xâm lược.
Nước Khâu Sơn là một đất nước lớn mạnh đứng đầu Bắc Bình.
Khâu Mộ Bạch-quân vương của Khâu Sơn tự mình mang binh lính giẫm lên khắp Kinh thành, máu chảy thành sông, giết người như ma, nhanh chóng chiếm lĩnh được nước Lộc Nguyên. Trong ba năm liên tiếp, Khâu Sơn đã thống nhất năm quốc gia. Nhưng chỉ trong trận chiến với Lộc Nguyên, họ lại thỏa sức chém giết. Lộc Nguyên đã trở thành địa ngục trần gian, trở thành trận chiến địa ngục khủng khiếp được lịch sử ghi lại.
Khâu Mộ Bạch chính là ác ma, là tử thần, sau khi đoạt được nước Lộc Nguyên còn hiến tế khắp nơi.
Cả nước phải tấu khúc nhạc Vị Ương, Khâu Mộ Bạch còn quanh quẩn trong hoàng cung suốt một tháng.
Đọc đến đây, trong lòng Cảnh Y Nhân run lên, nhớ đến lá thư mà cô gửi cho Khâu Vương.
“Ngày nhớ, đêm mong, quân vương không về, thiếp thân đã đi bước nữa, xin đừng nhớ nhung.” cảnh Y Nhân muốn dùng bức thư này để ngăn chiến tranh, cuối cùng vẫn không tránh được.
Vậy là Lộc Nguyên đã diệt vong trong tay nước Khâu Sơn...