Cho dù là trong giấc mơ hay ngoài hiện thực, ở quá khứ hay ở tương lai, hắn vẫn luôn bảo vệ cô, đời đời kiếp kiếp...
Lúc này đã là sáu giờ sáng. Trời đã bắt đầu vào đông, thời tiết vẫn chưa lạnh lắm, nhưng ngoài cửa sổ, những bông tuyết đầu tiên của năm nay đã rơi xuống. Trong phòng bệnh yên tĩnh, Lục Minh cả đêm không ngủ. Bên tai anh truyền đến tiếng “tít... tít... tít...” đều đặn từ máy đo nhịp tim.
Cảnh Y Nhân lại được truyền hết một chai nước.
Lần nào Lục Minh cũng kiểm tra cẩn thận, sợ cô đã được truyền xong mà không phát hiện kịp thời sẽ bị hút ngược máu ra. Anh cẩn thận xé miếng băng dính trên cánh tay cô rồi rút kim tiêm, sau đó dùng miếng bông nhẹ nhàng ấn xuống, xoa xoa cánh tay giúp cô, làm như vậy cố sẽ không bị đau.
Lục Minh nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cô như mọi ngày. Nhìn cánh tay đầy vết kim tiêm của cô, Lục Minh lại đau lòng. Xoa bóp một lát, anh dùng băng dính dán miếng bông lại.
Lục Minh lo lắng Cảnh Y Nhân nằm bất động như vậy sẽ khó lưu thông máu nên hàng ngày cứ một lúc anh lại giúp cô xoa bóp. Lục Minh vừa dán băng dính lên, chuẩn bị xoa bóp cho Cảnh Y Nhân, đột nhiên cánh tay cô hơi run lên một chút.
Lục Minh đang nắm tay cô nên có thể cảm nhận được rõ ràng. Anh giật mình mở to mắt, trái tim anh giống như đang chìm trong vùng nước tối tăm đột nhiên thấy mặt trời dần lên cao, toàn bộ thế giới được chiếu sáng rực rỡ. Lục Minh hưng phấn đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, tay chân luống cuống, không biết phải làm gì tiếp theo? Nghĩ một lát anh mới phản ứng được, lập tức ấn chuông gọi người đến. Chẳng mấy chốc, bác sĩ điều trị, y tá lần lượt chạy vào, lo lắng hỏi: “Ngài Lục, có chuyện gì vậy?” Hiện giờ Lục Minh có hơi kích động: “Cô vừa mới cử động một chút!”
Bác sĩ lập tức rút tai nghe và đèn pin cầm tay ra, kiểm tra bựa lưỡi, nghe hơi thở, nhịp tim của Cảnh Y Nhân xem có gì khác thường không.
Bác sĩ kiểm tra nhưng không thấy có gì bất thường. Bác sĩ bình tĩnh trả lời: “Đại khái là cô Cảnh đã không cử động trong một thời gian dài nên xuất hiện tình trạng co cơ, đây là phản ứng bình thường. Ngài Lục không cần hoảng hốt.”
“...” Nghe bác sĩ nói, sắc mặc của Lục Minh đột nhiên tối sầm lại, đen như mặt Diêm vương.
Anh đã lo lắng nhiều ngày, cuối cùng hôm nay Cảnh Y Nhân cũng cử động một chút, thế mà lại có kết quả như vậy. Vì bị áp lực trong thời gian dài, sự lo lắng gần như làm tâm trạng Lục Minh rơi vào trạng thái bùng nổ.
Anh điên cuồng gào thét:
“Tôi hoảng hốt cái gì? Cuối cùng vợ tôi cũng có chút phản ứng mà ông lại nói với tôi đó là có cơ à?” Lục Minh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác bác sĩ điều trị ra. “Ngài Lục! Ngài bình tĩnh một chút, xảy ra chuyện như thế này chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của ngài. Nhưng vợ ngài...“. “Ông có thể hiểu được sao? Đâu phải vợ ông, làm sao ông có thể hiểu được tâm trạng của tôi chứ?” Lục Minh đột nhiên như nổi cơn điên mà xách cổ bác sĩ lên. Vệ sĩ ở ngoài cửa vừa nghe thấy bên trong phát sinh tranh chấp liền vội vàng xông vào kéo Lục Minh ra.
“Ngài Lục! Ngài bình tĩnh một chút!”