“...” Cảnh Y Nhận biết nhân vật lịch sử này, trên lớp Lịch sử của Phó Minh Tuấn đã từng nghe anh ta nói qua. “Nói cách khác, cục cưng của tôi có xác suất sẽ ngốc nghếch, cũng có thể là người bình thường, nhưng xác suất bình thường khá thấp đúng không?” “...” Bác sĩ gật đầu, tỏ ý đúng là như vậy. Người bình thường nhất định sẽ không cần đứa trẻ như vậy, bác sĩ bọn họ cũng đã từng kiến nghị rồi.
Nhưng hễ có người mở miệng là ngài Lục liền tức giận gào thét như thể có mối hận tám đời với người đó vậy.
Nói vậy nghĩa là ngài Lục đã yêu cô Cảnh vô cùng sâu đậm rồi.
Nghĩ thế, bác sĩ lại nhìn sang Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân chầm chậm thở ra một hơi, ổn định lại tâm trạng đang rối rắm của mình.
Lục Minh đã phải chịu áp lực lớn tới mức nào mới không nói chuyện này cho cô chứ, đã thế còn muốn cô sinh đứa bé ra nữa. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, phiền ông đừng kể với chồng tôi là tôi đã biết đứa bé có vấn đề rồi.” “...” Khóe miệng bác sĩ hơi giật giật. Hai vợ chồng nhà này, một người muốn đánh, một người muốn chịu, trong lòng người vợ biết rõ chuyện này nhưng vì không muốn chồng lo lắng nên giả vờ không biết. “Cô cảnh cứ yên tâm, ngài Lục không hỏi thì chúng tôi sẽ không nhiều lời.” cảnh Y Nhân làm một loạt các kiểm tra rồi trở lại phòng bệnh. Cô dựa vào đầu giường để nghỉ ngơi, Lục Minh đã chuẩn bị khá nhiều thức ăn, đút cho Cảnh Y Nhân từng chút một.
Đúng lúc này, Hắc Long dẫn theo Cầu Cầu đến. Trên đầu Cầu Cầu bị quấn một vòng băng gạc với vết máu nhàn nhạt. Cầu Cầu bò lên giường của Cảnh Y Nhân, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô qua lớp chăn.
“Em gái nhỏ! Em trai nhỏ! Các em phải ngoan nhé! Khi nào em sinh ra anh sẽ cưới em làm vợ!” Một câu nói của Cầu Cầu khiến Cảnh Y Nhân đang rối rắm cũng phải bật cười. Hắc Long ở bên cạnh cầu Cầu cứ nhìn ngó xung quanh, hình như đang tìm kiếm gì đó.
“Không cần tìm! Hôm nay cô không đến.” Lục Minh lạnh lùng mở miệng, đặt cái bát trong tay xuống, cầm trà sâm đút cho Cảnh Y Nhân uống. Dường như anh không hề chào đón Hắc Long đến đây. Nếu không phải Hắc Long che giấu hai cha con nhà họ Tiết thì căn bản Cảnh Y Nhân sẽ không xảy ra những chuyện thể này. Cảnh Y Nhân có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cầu Cầu ngước mắt lên nhìn cảnh Y Nhân, nhỏ giọng giải thích: “Ba ba con tới tìm ma ma con. Ma ma con hai ngày nay đều tới đây mà.”
“Ma ma của con?” Cảnh Y Nhân lại càng ngơ ngác, mắt mở to hơn.
Cầu Cầu dùng sức gật đầu: “Di bị hôn mê nên không biết. Là bác của con đã cứu dì, ma ma của con mỗi ngày đều đi cùng bác con tới thăm dì, thế nên ba ba con cũng chạy tới đây!”
“Bác?” Cảnh Y Nhân lại càng mờ mịt, không tìm được manh mối.
“Bác của con chính là Nhạc Phong.”
“Bác của con là anh họ của dì, ma ma của con là chị họ của dì, sau này con phải gọi dì là dì họ rồi.” “...” Dì họ? Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật. Rốt cuộc là như thế nào đây? Tại sao đùng một cái bọn họ đã trở thành người một nhà rồi?”