Khóe miệng Hắc Long hơi cong lên, anh ta mở rộng cửa phòng ra một chút, rồi ấn vào công tắc bật đèn trên vách tường.
Trong chớp mắt, ánh đèn mờ mờ trong phòng đột nhiên sáng bừng lên.
“Ma ma không được khỏe, ba ba vừa dỗ ma ma uống thuốc rồi lên giường nằm nghỉ rồi.” Đôi mắt tròn xoe của Cầu Cầu nhìn Nhạc Nhu đang rúc trong chăn, bé nhìn cô hé miệng cười. Đôi chân nhỏ đi dép lê lao vào trong phòng, đi tới giường, nửa bò lên đó, cẩn thận nhìn Nhạc Nhu. Trong trí nhớ, bé chưa từng nhìn ma ma gần như vậy. Cẩu Cẩu nhìn một lúc lâu, Nhạc Nhu cũng đang nhìn bé.
Thấy con trai đã lớn như vậy, cô đã bỏ qua ba năm đầu đời của nó, nghĩ đến đây trong lòng cô lại thấy chua xót, viền mắt đỏ bừng lên.
Cầu Cầu khẽ gọi một tiếng: “Ma ma!” Lần đầu tiên nghe con mình gọi mẹ, dù Nhạc Nhu có máu lạnh tới mức nào, ý chí gián điệp mạnh mẽ ra sao, lúc này cũng bị tan ra, dịu dàng như nước. Nước mắt cô rơi xuống ướt đẫm cái gối. Cầu Cầu duỗi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra lau nước mắt cho Nhạc Nhu.
“Ma ma đừng khóc! Sau này chúng ta sẽ sống bên nhau mỗi ngày! Ba ba nói vì ma ma có chuyện rất quan trọng nên mới rời xa hai cha con. Chờ ma ma làm xong việc sẽ quay về. Thế nên con vẫn luôn chờ ma ma!”
Nghe vậy, đáy lòng Nhạc Nhu chợt run rẩy. Cô cho rằng Hắc Long sẽ nói với con trai rằng cô không cần bé, vứt bỏ bé để bỏ chạy một mình.
Lúc trước thực sự cố không tiện đưa con theo, lại nghĩ, đó là đứa trẻ cô sinh ra cho kẻ thù nên trong lòng xoắn xuýt, đau khổ, mới không đưa Cầu Cầu đi cùng.
Cũng may cô đã không đưa Cầu Cầu theo, nếu không cô đã làm cho con trai phải chết đói rồi. Tuy năng lực gián điệp của cô được quốc gia đánh loại ưu, cấp S, nhưng sau khi rời khỏi Hắc Long, trốn khỏi nước F, cô liền phát hiện, bản thân cô lại không thể giải quyết được các vấn đề sinh hoạt hàng ngày. Cô không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, cũng không biết nước uống là phải đun sôi, tiền điện, tiền nước phải trả định kỳ. Vì những chuyện vặt vãnh này mà cô đã phải chịu không ít khổ cực. Thậm chí vì vài chuyện nhỏ mà cô đã mấy lần bị đưa vào đồn cảnh sát để điều tra và bị phạt tiền. Trước kia ở nước F, cô được Hắc Long bảo vệ, áo đến thì nhấc tay, cơm đến thì há miệng, sau đó cô trở thành gián điệp, chỉ cần để ý tới huấn luyện khép kín, hoàn toàn không còn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, những chuyện hàng ngày này không cần bọn họ làm.
Nhạc Nhu duỗi một cánh tay ra khỏi chăn, lau nước mắt ở khóe mắt: “Ma ma không khóc, ma ma đang vui khi nhìn thấy Cầu Cầu đã lớn như vậy!” Nhạc Nhu nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của Cầu Cầu. Cô không nỡ đối xử với con trai như thế. Cầu Cầu ngước mắt lên nhìn Hắc Long: “Ba ba, hôm nay con có thể ngủ với ma ma...”
Cầu Cầu còn chưa nói hết thì Hắc Long đã nhất quyết từ chối: “Không được! Ma ma đang bị bệnh, khi nào ma ma khỏi thì bàn tiếp. Bình thường ba ba dạy con thế nào!”
Cầu Cầu bĩu môi, không vui mở miệng: “Chuyện của bản thân thì phải tự nghĩ cách, không được ở lại người lớn quá nhiều!”