Lục Minh nhìn chiếc xe đang đi theo phía sau qua kính chiếu hậu. Anh đã sớm phát hiện ra chiếc xe này vẫn đi theo bọn họ. “Đây là xe của ảnh để Lạc!” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân ngơ ngác quay đầu qua nhìn Lục Minh: “Anh biết à?”
Khóe miệng Lục Minh cong lên. Đâu chỉ biết, bộ phim điện ảnh “Mối tình Lộc Nguyên” mà anh đầu tư đã chỉ định Lạc Tử Kiều tới làm diễn viên chính. Tính ngày thì bộ phim này đã quay được gần một năm rồi, anh đã đầu tư vào đó không ít. Hiện giờ cũng sắp xong rồi...
Trong chiếc xe đi theo phía sau có ảnh để Lạc và Bạch Vân. Bạch Vân ngây người ngồi trong chiếc xe đẩy xa hoa, cô ấy cúi đầu nhìn nắm tay nhỏ đang siết chặt lại của mình. Bạch Vân chẳng dám động đậy lấy một tý, chỉ lo mình hơi động một chút sẽ làm hỏng xe của người ta.
“Em còn đi học không?” Ảnh để Lạc thản nhiên ngắm Bạch Vân qua kính chiếu hậu.
“...” Bạch Vân vẫn cúi mặt, lắc đầu.
“Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, trong nhà bận lắm nên em phải về nhà giúp trồng cây, không đi học nữa!”
“Nhà em làm gì?”
“Trồng cây ăn quả, bán hoa quả a!” Nghe vậy, ảnh để Lạc liếc nhìn một cái. Bạch Vân đang căng thẳng đặt bàn tay của mình lên đùi.
Đúng là đôi tay ấy có hơi thô ráp, cũng rất giản dị. “Muốn học tiếp không?”
“...” Bạch Vân gật đầu.
“Vậy tới thành phố S học đi, anh sẽ giúp em sắp xếp!“. Nghe vậy, tim Bạch Vân đập thình thịch, cô ấy đột ngột ngước mắt lên, mở to mắt nhìn ảnh để Lạc, sau đó lại lắc đầu thật mạnh. “Em không thể nhận ân huệ của người lạ được!” “Két!!!” Ảnh để Lạc đột nhiên phanh lại, mắt trợn tròn nhìn Bạch Vân. Bọn họ đã nói chuyện lâu như thế, từ quán karaoke cho tới lúc ăn cơm, cho tới bây giờ bọn họ quen biết chưa đến một ngày thì cũng phải được mấy tiếng rồi.
Vậy mà trong lòng cô ấy, anh ta lại là người lạ sao? Nếu như là người khác đã sớm ước gì có chút quan hệ với anh ta. Vậy mà cô gái này lại rũ sạch quan hệ với anh ta, cứ như anh ta là ông chú biến thái đang lừa gạt trẻ nhỏ vậy.
Tốt xấu gì anh ta cũng là người của công chúng. Cho dù nói một câu cũng gây ảnh hưởng tới xã hội, thậm chí sẽ gây ra hiệu ứng pháp luật.
Cô ấy cứ thể đã từ chối sao?
“Em cảm thấy anh là người lạ à?” Lạc Tử Kiều nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô. “...” Bạch Vân hoảng hốt nhìn anh ta: “Chúng ta... chúng ta mới quen ngày hôm nay thôi!”
Tuy Bạch Vân vẫn thường xuyên nhìn thấy anh ta trên ti vi, nhưng ở ngoài đời thì hôm nay mới quen biết. “Xem ra, mối quan hệ này cần tiến thêm một bước nữa mới không bị coi là người xa lạ rồi!”
“...” Bạch Vân không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Nói rồi, ảnh để Lạc khởi động xe, quay đầu xe lại, không đi theo xe của Lục Minh nữa. Bạch Vân ngơ ngác nhìn anh ta: “Anh... đi... đi đâu vậy?”
“Khách sạn!”
Bạch Vân lại càng ngơ ngác hơn: “Đi khách sạn làm gì?” Thái dương ảnh đế Lạc giật giật. “Ngủ với em! Ngủ chết em luôn!” Chết tiệt, cô gái này ngây thơ như vậy. May mà hôm nay gặp phải anh ta, nếu không có phải cô sẽ bị người khác ăn sạch không.
Nhỡ đâu hôm nay anh ta không theo Cảnh Hi đến, có phải anh ta sẽ bỏ qua cổ rồi phải không. Hôm nay, trong cuộc đời này, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, tim anh ta đã đập thình thịch.
Dáng vẻ của cô ấy không ra sao, vừa đen, lại quê mùa, đã thế còn là “sân bay“.
Sao tim anh ta lại có thể đập loạn nhịp đối với một cô gái như vậy ngay lần đầu tiên gặp mặt chứ...