Cảnh Y Nhân trước kia ngày nào cũng bị người chửi rủa, mắng cô ấy trộm cướp, ngày nào cũng đánh nhau với người khác, thì ra cô ấy lo lắng cho bà ngoại tuổi già ở nhà. Cô bước lên nắm lấy bàn tay ngăm đen, khô gầy của bà lão. “Bà ngoại.” Cảnh Y Nhân lại khẽ gọi một tiếng. Bà ngoại dường như lúc này mới định thần lại được, mở to đôi mắt mờ đục, nhìn cảnh Y Nhân cho thật kỹ, rồi bà vỗ vỗ tay cô, tỉnh táo mà nói: “Y Nhân à! Cháu trưởng thành rồi! Bà ngoại nhớ cháu lắm! Cháu đi suốt hai, ba năm, chẳng trở về thăm bà ngoại gì cả!”
Nói xong, hốc mắt bà lão đỏ bừng, nước mắt rơi xuống.
Cảnh Y Nhân cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm thấy mình nợ bà lão nhiều quá. Cô vươn tay giúp bà lão lau đi nước mắt trên mặt.
“Bà ngoại ơi, không phải cháu đang về thăm bà đây sao?”
“Cuối cùng thì cháu đã trở về rồi. Đã về thì cũng đừng đi nữa biết không, bà ngoại nhớ cháu lắm!” “Cháu không đi đâu cả, cháu sẽ thường xuyên đến thăm bà.”
Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra. Một người phụ nữ trung niên bước vào, bà ta có mái tóc ngắn uốn xoăn, thân hình khá béo, đôi mắt tam giác, mũi sư tử, làn da trắng, trên người mặc một chiếc áo bông hoa, đi giầy vải màu đỏ.
“Mẹ ơi...”
Người phụ nữ vừa mới gọi một tiếng thì nhìn thấy cảnh Y Nhân, bà ta giật nảy mình, cả người đột nhiên khựng lại. Bà ta nhìn kỹ Cảnh Y Nhân từ trên xuống dưới, hoảng hốt nói: “Đây không phải Y Nhân sao?” “..” Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn bà ta, cô căn bản không biết đây là ai.
Bà ta bước lên, lại quan sát Cảnh Y Nhân, mắt dán vào túi xách, vòng trên cổ tay, nhẫn kim cương, vòng cổ trên chiếc cổ tinh tế của Cảnh Y Nhân.
Cô mặc chiếc áo khoác mùa xuân dáng dài màu vàng nhạt rất thời trang, bên trong là áo lông cừu màu trắng với cổ tay đính ren. Chiếc quần bó sát người, phối hợp với đôi giày da màu nude. Bà ta quan sát kĩ Cảnh Y Nhân từ trên xuống dưới, từ trong đến ngoài, từ trước ra sau.
Cách ăn mặc của Cảnh Y Nhân với bà ta đối lập nhau rất rõ ràng.
Bà ta quan sát người Cảnh Y Nhân ước chừng ba phút rồi mới đưa tầm mắt trở lại trên mặt cô rồi hỏi: “Sao cháu lại tới đây? Là cháu đón mẹ vào thành phố khám bệnh phải không?” “...” Cảnh Y Nhân có chút ngỡ ngàng, không biết phải trả lời bà ta như thế nào.
Bà ta trái một câu mẹ, phải một câu mẹ, chắc là con gái của bà ngoại, nhưng Cảnh Y Nhân nhìn thế nào cũng thấy bà ta không hề giống bà ngoại chút nào.
Cảnh Y Nhân do dự một lúc rồi gật đầu. Cũng coi như là cô nhờ Cảnh Đức Chính sắp xếp chuyện bà ngoại nằm viện. Bà ta hỏi như vậy, chỉ sợ là vẫn chưa biết là ai đưa bà ngoại tới.
Thấy Cảnh Y Nhân gật đầu, bà ta vội vàng lấy từ trong áo bông ra một tập giấy, nhét vào tay Cảnh Y Nhân. “Thể thì nhanh thanh toán tiền đống thuốc men này cho bác đi.”
“...” Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn một đống hóa đơn khám bệnh trong tay.
Vì sao cháu lại phải trả?” Vẻ mặt bà ta rất đương nhiên.
“Cháu có tiền hơn bọn bác mà, cha cháu chính là nhà giàu trong thành phố, cháu không trả thì ai trả?” Cảnh Y Nhân vẫn không hiểu gì...