Không, hẳn là ngôi sao trên tivi cũng không có khí chất kiệt ngạo, cao quý như thế. Người nọ là chủ nhân nơi này? Chồng Cảnh Y Nhân sao? Hai vợ chồng đều bị khí thế của Lục Minh làm cho kinh sợ.
Người giúp việc lại nhắc nhở: “Thưa ông, bà, xin hãy đi theo tôi!” Lúc này hai vợ chồng mới lấy lại tinh thần.
Trong đầu Giang Dân Sinh lặp lại lời Lục Minh nói một lần.
Đưa bọn họ đi tắm rửa? Đây là ghét bỏ bọn họ bẩn?
Giang Dân Sinh nghĩ vậy bèn nói với người giúp việc bên cạnh. “Chủ nhân nhà các người chê chúng tôi bẩn à? Có ai tiếp đãi khách như vậy không?”
Nghe vậy, khóe miệng người giúp việc co quắp, hai vợ chồng nhà này cho dù ăn mặc chẳng ra gì thì cũng là khách, sao có thể xuyên tạc ý của ngài Lục như thế chứ? Đây là cái gọi là người khác coi trọng bạn, bạn lại tự hạ thấp bản thân mình đấy à. Lục Minh cũng nghe thấy nhưng không hề để ý mà đi tới ngồi xuống ghế sô pha, lấy tờ báo hôm nay từ dưới bàn ra đọc.
Người giúp việc lễ phép giải thích: “Ông Giang, ông hiểu lầm rồi. Ý của ngài Lục là hai người đi một chuyến tới đây phong trần mệt mỏi, nhất định rất mệt, cho nên đi tắm rửa sẽ thoải mái hơn một chút, sau đó dùng bữa tối!”
Nghe lời này, trong lòng Giang Dân Sinh thoải mái hơn nhiều, đi theo người giúp việc vào trong phòng tắm phòng khách. Người giúp việc lấy quần áo mới từ phòng thay đồ ra cho vợ chồng Giang Dân Sinh tắm rửa thay quần áo. Quần áo xa hoa này vừa mặc lên người, cứ như biển thành người khác vậy. Vương Thu Thủy đứng trước gương ngắm mình, quả thật không thể tin được, đúng là phụ nữ phải nhờ vào cách ăn mặc trang điểm. Lúc này bà ta như một phu nhân nhà giàu có vậy. Váy liền thân họa tiết hoa, thắt eo, tuy rằng đầu tóc uốn khúc rối bù hơi quê mùa một chút nhưng nhìn cũng “tây” hơn lúc trước nhiều. Vương Thu Thủy từ phòng khách đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh Y Nhân đang ôm con từ phòng ngủ bước ra hành lang. Nhìn thấy đứa bé, đôi mắt Vương Thu Thủy tỏa sáng đi tới. “Y Nhân! Đây là con của cháu à?”
Nghe tiếng, Cảnh Y Nhân nâng mắt nhìn lại, khách khí ân cần thăm hỏi: “Bác gái, bác đã đến rồi à!”
Vương Thu Thủy cười, nhìn Đại Đâu Đâu” mặc áo choàng bằng vải bông trong lòng Cảnh Y Nhân. “Y Nhân! Đứa bé mũm mĩm ghê! Lớn như vậy! Dáng vẻ đứa bé thật khỏe mạnh, thật xinh xắn!” Nói xong Vương Thu Thủy vươn tay sờ gương mặt nhỏ nhắn của Đại Đâu Đâu. Kết quả đôi mắt tròn xoe ngập nước của Đại Đâu Đâu liếc Vương Thu Thủy một cái, sau đó đảo mắt quay đi, nghiêng đầu, vùi mặt về phía Cảnh Y Nhân, tránh bàn tay của Vương Thu Thủy.
“...” Vương Thu Thủy xấu hổ tay cứng đờ tại chỗ. “Mới một tháng!” Cảnh Y Nhân ôm Đại Đâu Đâu thay đổi tư thế. Đứa bé này quả thật lớn lên rất khỏe mạnh, một tháng cũng đủ nặng rồi.