Bảo mẫu nhìn về phía Vương Thu Thủy, không nhận ra bà ta nên bảo mẫu nghĩ chắc bà ta là khách khứa bình thường thôi bèn cung kính cười nói: “Cô Cảnh sinh một đôi long phượng!”
“Y Nhân! Cháu đúng là giỏi quá!” Nói xong Vương Thu Thủy ôm lấy Tiểu Đâu Đâu từ trong lòng bảo mẫu đồng thời tỏ ra dày dặn kinh nghiệm nói: “Bình thường mấy đứa bé khóc không rõ nguyên nhân chắc chắn là do ôm không thuận tay, đổi sang tay trái ôm! Cháu xem đi! Ngừng khóc rồi!”
Thật sự không ngờ Vương Thu Thủy đổi sang ôm bằng tay trái Tiểu Đâu Đấu thật sự không khóc nữa.
Đúng là kỳ quái. Tuy Cảnh Y Nhân không thích bác gái nói mấy lời kỳ quái, nhưng nghĩ bác gái chỉ có sao nói vậy, cũng không để trong lòng. Cảnh Y Nhân ôm Đại Đâu Đâu xuống tầng, Vương Thu Thủy ôm Tiểu Đâu Đâu theo sau. Tới phòng khách, Cảnh Y Nhân hai tay bế thẳng Đại Đâu Đâu lên, đưa tới trước mặt Lục Minh.
“Đại Đâu Đâu mấy ngày không khóc rồi, có phải có vấn đề gì không?” “Không khóc không tốt à? Em thích con khóc sao?” Nói xong Lục Minh nhận lấy Đại Đâu Đâu, hai tay giơ bẻ con lên nhìn.
“Nào có đứa nhỏ nào không khóc chứ, nếu không đưa con đi khám đi!”
“Con anh chỉ số thông minh cực cao mới không khóc!” Lục Minh cười nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng nâng Đại Đâu Đâu lên không trung.
Lục Minh vừa nói vậy, đứa bé từ lúc sinh ra đến giờ vẫn một than đột nhiên nở nụ cười. Cười một cái mà làm cho Cảnh Y Nhân cũng phải kinh sợ mở to mắt.
Dáng vẻ Đại Đâu Đâu kết hợp tất cả ưu điểm của Lục Minh và Cảnh Y Nhân, không chỉ xinh xắn, làn da trắng nõn, tóc đen bóng, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, tỏa sáng như trân châu đen.
Bé cười lên lại càng đáng yêu, xinh đẹp, dễ thương muốn chết! Cái miệng nho nhỏ, mềm mềm, mập mập mở ra, cười khanh khách, cực kỳ khiến người ta yêu thích. Lục Minh cười: “Anh đã nói chỉ số thông minh của con cao mà! Được khen cũng biết cười kìa!”
“...” Cảnh Y Nhân quả thật không biết nói gì luôn. Lúc ăn cơm, trên bàn cơm trong nhà Cảnh Y Nhân rất ít khi có nhiều người ngồi như thế này. Ăn cơm như vậy cũng náo nhiệt. Lục Minh và Cảnh Y Nhân cũng cảm thấy rất tốt. Chỉ là trong quá trình ăn cơm, người giúp việc bưng một chén canh gà hầm thuốc lên. Người giúp việc còn chưa kịp phân bát, Vương Thu Thủy đã đứng lên, cầm thìa múc một muỗng canh đưa vào miệng nếm thử hương vị.
Hương vị kia cực kỳ ngon, dược liệu bổ dưỡng, thật sự là thứ tốt. Vương Thu Thủy theo thói quen liếm nước canh trên thìa, đưa vào miệng liếm sạch sẽ. Lúc rút muối ra còn xuất hiện một sợi chỉ bạc, lại được Vương Thu Thủy hút trở về.
Trên thìa dính đầy nước miếng của Vương Thu Thủy. Sau đó bà ta lại thả thìa vào bát canh khuấy khuấy. Còn quay sang nói với Cảnh Y Nhân: “Canh bổ này phải khuấy đều rồi uống, dinh dưỡng đều lắng xuống phía dưới!”