Nhưng sau đó Vương Thu Thủy lại vươn tay lấy chiếc bát không trước mặt Lục Minh.
“Không cần đâu!”
“Ông xã cháu không uống canh!” Cảnh Y Nhân và Lục Minh đồng thời mở miệng.
Tròng mắt Cảnh Y Nhân co rụt lại, tim cũng vọt lên. Cô cực kỳ hoài nghi, nểu Vương Thu Thủy thật sự múc canh cho Lục Minh, anh có nổi giận mà lật bàn lên không. Vương Thu Thủy mờ mịt nhìn cảnh Y Nhân. “Không uống canh còn nấu làm gì?” Cảnh Y Nhân xấu hổ cười: “Nấu cho hai người uống đó! Hai người là khách mà!”
Nghe vậy, Vương Thu Thủy cười không khép miệng lại được, khách khí bưng bát canh đến trước mặt mình và chồng.
“Y Nhân, cháu thật hiếu thuận!” “...” Cảnh Y Nhân lười so đo. Dù sao bác gái cũng hiếm khi mới tới nhà bọn họ chơi một chuyến. Cô và Lục Mình ăn được vài miếng cơm, đều là ăn cơm trắng. Đồ ăn còn lại cũng bị Vương Thu Thủy lật giở tới rối loạn. Đợi đến khi bữa tối sắp chấm dứt, Tiểu Đâu Đâu ngủ ở nội trong phòng khách tỉnh lại.
Cảnh Y Nhân đoán chắc bé đói bụng, chuẩn bị bảo bảo mẫu đi pha sữa. Kết quả Vương Thu Thủy bưng bát canh rời khỏi vị trí, đi về phía nối Tiểu Đâu Đâu.
Vừa đi vừa trêu đùa bé.
“Bé con! Có phải con đói rồi không? Bà nội cho con ăn canh nhé!” Nói xong Vương Thu Thủy múc một chén canh nóng cho vào miệng, ùng ục hai cái giống như đang xúc miệng để giảm độ nóng, sau đó nhè ra thìa, đút cho Tiểu Đâu Đâu. “...” Thấy thế, thái dương Cảnh Y Nhân lại co rút, vẻ mặt khó xử. Cô vội vàng nhào qua, một tay bế đứa bé lên.
Không nói đến canh này có dính nước miểng Vương Thu Thủy hay không, Tiểu Đâu Đâu nhỏ như vậy, không thể uống canh bổ này được. Tuy Cảnh Y Nhân không rành việc chăm con, nhưng một tháng qua cô đã học tập không ít thường thức cơ bản khi chăm sóc đứa nhỏ. Trẻ sơ sinh không thể ăn đồ có vị mặn.
Cô vội giải thích: “Bác gái, bác cứ uống đi! Bé còn nhỏ, không uống canh được, uống vào sẽ hỏng dạ dày rồi bị tiêu chảy đó!” “Nói bừa! Lúc cháu sinh ra, bác trai còn dùng đũa cho cháu uống rượu kìa! Canh này sợ cái gì, cháu xem đứa bé đói bụng lắm rồi!” Cảnh Y Nhân khó lòng nói chuyện với bác gái, giao đứa bé cho bảo mẫu mang lên lầu cho uống sữa.
Đứa bé bị ôm đi, bác gái cũng từ bỏ chuyện đút cho đứa bé. Bữa ăn kết thúc, Lục Minh nhìn ra Cảnh Y Nhân ăn cơm chiều tuyệt đối chẳng vui vẻ chút nào. Anh cầm lấy chìa khóa xe, đi ngoài sảnh, thản nhiên nói: “Ra ngoài dạo một vòng đi!”
Theo lời dặn dò của Lục Minh, bảo mẫu chăm sóc hai đứa bé nhất định không được để đứa nhỏ ăn gì ngoài sữa bột ra.
Trong lòng Lục Minh cũng lo lắng Vương Thu Thủy sẽ cho đứa bé ăn thứ kỳ quái gì đó.
“...” Cảnh Y Nhân không biết vì sao đột nhiên Lục Minh muốn ra ngoài, nếu anh muốn đi ra ngoài, Cảnh Y Nhân đi cùng anh. Lục Minh lái xe dừng lại trước của một nhà hàng hội viên nổi tiếng ở Hồng Bảo Thạch. Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn về phía Lục Minh rồi cười, vẫn là ông xã hiểu cô, thương cô nhất...