Cảnh Y Nhân lúc này mới lấy lại tinh thần, phát hiện Bạch Vân đã đến rồi.
Mấy ngày nay cô đều hồn vía lên mây, không phải lo lắng điều gì khác mà là thật sự sợ bà ngoại rốt cuộc không tỉnh lại nữa. Bà ngoại ở ngay tại chỗ của cô trúng độc, nếu như cô không đón bà ngoại đến đây, có lẽ cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này. Cho nên trong lòng Cảnh Y Nhân vừa áy náy vừa tự trách. Bạch Vân nhìn ra tâm trạng Cảnh Y Nhân không tốt, bèn giúp bà cụ lau mặt sạch sẽ. Rồi cô ấy đỏ mặt khẽ nói: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi!” Bộ dáng ngượng ngùng của cô ấy giống như có lời muốn nói với Cảnh Y Nhân. “...” Cảnh Y Nhân do dự một lát, khẽ gật đầu: “Ừm!” Hôm nay sắc trời bên ngoài đặc biệt mát, gió nhẹ lướt qua, vô cùng sảng khoái. cảnh Y Nhân và Bạch Vân đi ven trên bờ sông đã được xanh hóa của bệnh viện.
Ra ngoài hít thở không khí, tâm trạng Cảnh Y Nhân cũng tốt lên một chút.
Bạch Vân vẫn giống như ngày thường, mặc áo sơ mi ngắn tay, quần jean bị giặt đến bạc màu. Đôi tay nhỏ của cô ấy đan vào nhau, cúi đầu nhìn mũi chân đi về phía trước từng bước. Cô ấy và Cảnh Y Nhân đã đi được năm phút rồi nhưng không hề nói một câu.
Cảnh Y Nhân đột nhiên mở miệng: “Trên mặt đất có tiền sao?” “Hả?” Bạch Vân ngẩng đầu mờ mịt nhìn cảnh Y Nhân
Cảnh Y Nhân liếc nhìn cô ấy không nói gì.
“Cô có phải có chuyện muốn nói với tôi không, bộ dạng cô vẫn luôn nhìn mặt đất như vậy, định đến lúc nào mới mở miệng nói chuyện đây?”
Cảnh Y Nhân vừa hỏi, khuôn mặt của Bạch Vân liền đỏ bừng lên. Cô ấy đúng là có lời muốn hỏi, chỉ là có chút xấu hổ không tiện mở miệng.
Bạch Vân cúi đầu xuống, hai chân khép lại đứng tại chỗ thẳng tắp, bàn tay nhỏ bé đan vào nhau.
Một hồi lâu mới mở miệng nói: “Y...Y Nhân! Cô và...chồng cổ... cái đó... có đau không?”
“...” Cảnh Y Nhân có vẻ hơi mờ mịt: “Cái nào? Tôi không hiểu cô muốn nói gì.” Bạch Vân lại do dự một lát lâu, bạo gan, hít sâu một hơi, khép miệng rồi mở miệng liền hô lớn: “Lạc ảnh để nói muốn tôi ngủ với anh ấy, nếu không sẽ trói tôi ở lại thành phố S, không để tôi về nhà nữa! Tôi muốn hỏi ngủ cùng với đàn ông thì cái kia có đau không?”
Bạch Vân nói một mạch, Cảnh Y Nhân chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn cô ấy chằm chằm.
Người qua đường đang đi, bệnh nhân đang ngồi trên xe lăn, bác sĩ, y tá đột nhiên đều dừng bước, nhìn về phía hai người bọn họ.