Cảnh Y Nhân nghe vậy, đầu mày nhíu càng chặt. “Vì sao ông ta lại giám thị Lục Minh? Trên tư liệu ông ta không hề liên quan gì đến Lục Minh!” “Ông ta và Tiết Phương Hoa đều là gián điệp do người khác thuê, đương nhiên phải làm việc cho người ta rồi!” Nhạc Phong lạnh nhạt nói, ngón tay thon dài cầm lấy một gói đường.
Đúng lúc cà phê của Cảnh Y Nhân được đưa lên, Nhạc Phong bỏ thêm cho cô hai túi đường.
“Ý của anh là ở phía sau còn chủ mưu?”
Nói xong Cảnh Y Nhân thuận tay cầm thìa khuấy. Bàn tay nhỏ bé lơ đãng đụng phải tay Nhạc Phong.
Tay Nhạc Phong bỗng khựng lại, mặt dù chỉ là một cái chạm nhẹ, cảm xúc trên da thịt lại như một dòng điện chạy thẳng vào trong lòng anh ta, làm trái tim anh ta đột nhiên rung động. Nhạc Phong ngước đôi mắt phượng sâu thẳm lên nhìn cảnh Y Nhân chăm chú. Thấy Nhạc Phong nửa ngày không nói gì, Cảnh Y Nhân theo bản năng ngước mắt lên, đúng lúc đụng phải đôi mắt mang thần sắc sâu xa của anh ta. Trong đôi mắt ấy hiện ra chút ưu thương nhàn nhạt. Cảnh Y Nhân không biết về mặt của Nhạc Phong là có ý gì, chỉ thấy anh ta ngẩn người.
Cô khẽ hỏi: “Tôi nói sai chỗ nào à?”
Lúc này Nhạc Phong mới lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Đúng vậy! Sau lưng quả thật có chủ mưu, còn chưa biết là ai!” Vì chuyện này, anh sợ Cảnh Y Nhân lại gặp phải chuyện bắt cóc như lần trước. Vì phòng họa chưa xảy ra, không chỉ Lục Minh điều tra chuyện này, thuộc hạ của anh ta vẫn luôn điều tra. Nhạc Phong chỉ vì muốn nhổ cỏ tận gốc, tránh để Cảnh Y Nhân lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn không cần thiết.
Nhạc Phong nhắc nhở:
“Tiết Phương Hoa đã quay về thành phố S. Em cẩn thận một chút, trên người cô ta có súng!”
Thuộc hạ của Nhạc Phong đã từng đánh nhau với Tiết Phương Hoa, kết quả không bắt được. Giờ cô ta giống chuột chạy cùng đường, trốn không dám lộ mặt.
Sắc mặt Cảnh Y Nhân nặng nề: “Ý anh là cô ta sẽ tìm tới tôi báo thù? Tiếp tục kiếm chuyện với tôi?” “Không chắc chắn, nhưng trong khoảng thời gian này Nhạc Nhu bị cô ta quấy rầy không ít lần. Anh cũng không cho Nhạc Nhu ra ngoài!” “Cô ta cũng có thù oán với Nhạc Nhu?” Cảnh Y Nhân cảm thấy hơi khó hiểu.
Theo lý thuyết, Tiết Phương Hoa không biết Nhạc Nhu mới đúng. Điều ấy Nhạc Phong cũng cảm thấy kỳ quái, Nhạc Nhu không nói với anh ta, anh ta cũng không hỏi nhiều.
“Không rõ lắm! Nếu cô ta có thể tìm đến Nhạc Nhu chắc chắn là có nguyên nhân. Tóm lại em để ý một chút!” Cảnh Y Nhân khẽ gật đầu, không chút để ý bưng cà phê lên uống. Chuyện này nói xong rồi, cả hai dường như không còn gì để nói nữa. Nhạc Phong thi thoảng lại ngắm cảnh Y Nhân một lát, hai người không nói gì, anh ta có vẻ hơi căng thẳng. Nhạc Phong tìm đề tài nói chuyện: “Đứa bé giờ chắc được ba tháng rồi nhỉ!” “Vâng!” Cảnh Y Nhân khẽ gật đầu. “Tháng sau là tháng 7, sắp tới sinh nhật em!” “Vâng!” Cô gật đầu, sau đó sửng sốt, nâng mắt nhìn Nhạc Phong: “Sao anh biết?” Khóe miệng Nhạc Phong công lên: “Còn chuyện gì của em mà anh không biết?” “...” Cảnh Y Nhân ngẫm lại cũng thấy đúng, ngay cả chuyện cổ đến từ thế giới khác Nhạc Phong cũng biết.