“Vậy cũng không được! Em và Lục Minh phải làm sao đây? Chẳng lẽ chỉ vì một câu kia mà ở cùng với người mà mình không thương, rời khỏi người mình yêu sao. Khâu vương cũng sẽ không đồng ý chuyện như vậy đâu!”
“...”Quả thật, anh ta quả thật sẽ không đồng ý, cho nên mới yên lặng bảo vệ cô như vậy. Chỉ vì cô và Lục Minh yêu nhau, cho nên anh ta mới không đi quấy rầy cuộc sống của bọn họ. Anh ta chỉ hi vọng cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc là đủ rồi. Nhạc Phong chăm chú nhìn cô, trong mơ không biết bao nhiêu lần anh ôm cô vào lòng, muốn cô trở thành người phụ nữ của mình.
Ngay lúc Nhạc Phong đang trầm mặc, Cảnh Y Nhân bưng ly cà phê sắp cạn lên, đuôi mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa xa ngoài cửa sổ. Cảnh Y Nhân nghĩ mình nhìn nhầm rồi, theo bản năng đưa mắt qua nhìn cho rõ. Cô chỉ thấy một cô gái mặc váy dài kẻ ô đứng cạnh suối phun trong quản trường Hồng Bảo Thạch, trong lòng cô ta ôm một đứa trẻ. Cô gái kia là Giang Đóa Đóa, sao cô ta đã có con rồi? Cô nhớ Vương Thu Thủy từng nói với mình, Giang Đóa Đóa mới kết hôn chưa đến nửa năm, còn chưa có con. Cảnh Y Nhân nhìn thấy hình ảnh như vậy, sắc mặt nặng nề, lập tức buông ly cà phê, vội vã lấy di động ra gọi điện thoại về nhà.
Điện thoại do người giúp việc nghe. cảnh Y Nhân mở miệng lập tức hỏi: “Hai đứa nhóc đều ở nhà cả chứ?”
“...” Nhạc Phong nghe thấy lời cảnh Y Nhân nói, theo bản năng quay đầu nhìn theo tầm mắt cô.
“Cô Cảnh, cô mới ra ngoài, em họ cô đã tới, nói Tiểu Đâu Đâu ngày nào cũng ở trong nhà sẽ buồn chán, nên đã mang bé ra ngoài chơi một chút, lát nữa sẽ trở lại!”
Cảnh Y Nhân nghe vậy bỗng dưng đứng bật dậy, giận dữ gầm nhẹ: “Ai cho mấy người giao đứa bé cho người ngoài”
Cảnh Y Nhân tức giận, tuy có biết lúc này trách cứ người giúp việc cũng không có ích gì, nhưng không nghiêm khắc một chút, về sau bọn họ có thể còn phạm phải lỗi như vậy.
Cũng may là cô bắt gặp, nếu không Giang Đóa Đóa ôm đứa bé đi mất phải làm sao bây giờ? Cảnh Y Nhân cúp máy, ngay cả túi xách cô cũng quên cầm, chạy nhanh ra ngoài. Nhạc Phong thanh toán, cầm lấy túi xách của cô, đuổi kịp bước chân cô.
cảnh Y Nhân vừa từ quán cà phê ra, từ xa đã nhìn thấy Giang Đóa Đóa ôm đứa bé, nói gì đó với một cô gái đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, bịt khẩu trang. Hai người dường như nói chuyện không vui vẻ gì, bàn tay ôm đứa bé của Giang Đóa Đóa co rụt lại, lùi về phía sau hai bước.
Cảnh Y Nhân theo bản năng bước nhanh hơn, chạy qua đó. Cô gái đội mũ lưỡi trai ngước mắt lên, phát hiện ra Cảnh Y Nhân, sau đó bỗng dưng bất ngờ cướp lấy đứa bé trong lòng Giang Đóa Đóa, xoay người bỏ chạy.
Giang Đóa Đóa không phòng bị, sơ sểnh một chút, đứa bé trong lòng đã bị cô gái nọ cướp mất. Cô ta ngây ngốc đứng tại chỗ, còn chưa rõ đã xảy ra tình huống gì.