Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc lạnh lùng ra lệnh: “Không được lên tiếng, cô hãy nghe tôi nói.”
Nghe thấy tiếng Tiết Phương Hoa, trái tim Cảnh Y Nhân lập tức nhảy lên tận cổ họng, bàn tay cô nắm chặt lấy điện thoại di động. “Cảnh Y Nhân, nếu cô muốn con cô an toàn trở về thì cô phải làm theo lời tôi nói.”
“Tôi mặc kệ có dùng biện pháp gì, bảo Lục Minh nghĩ cách xóa sạch tất cả hồ sơ vụ án về tội, cho tôi một thân phận khác, tôi sẽ tha cho con cô.” “Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô sẽ thả con tôi ra một cách an toàn?” Cảnh Y Nhân nhíu chặt mày, vội vàng đáp lại. “Cô cảm thấy cô còn sự lựa chọn nào khác sao? Cảnh Y Nhân, thực ra, cô và tôi không oán không thù. Chỉ sai ở điểm, ngay từ đầu, hai ta cùng yêu một người đàn ông nên mới xảy ra không ít mâu thuẫn. Chút mâu thuẫn này hoàn toàn nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới. Mà hiện giờ, thân phận của tôi đã bị lộ, với tôi mà nói, mạng sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì, yêu cầu của tôi không cao, tôi chỉ muốn sống sót, không muốn chết, cho nên tôi cần gì phải hại đến con cô.”
“Cảnh Y Nhân, tôi biết cô có thể làm được. Nếu cô muốn con mình bình an vô sự thì hãy cố hết sức mà làm. Bằng không, dù sao tôi cuối cùng cũng phải chết, kéo theo một đứa trẻ làm bạn cũng rất tốt!”
Nói xong, Tiết Phương Hoa cúp máy. Cảnh Y Nhân cầm điện thoại di động, thân mình run nhè nhẹ, đôi mắt ngây dại ngơ ngác nhìn Lục Minh. “Cô ta nói cái gì?” Lục Minh lạnh lùng hỏi. Cảnh Y Nhân, ngơ ngẩn nhìn Lục Minh một hồi lâu mới mở miệng.
“Cô ta muốn anh xóa sạch hồ sơ vụ án về cô ta, cho cô ta một thân phận khác, cô ta không muốn chết.”
Lục Minh rũ mắt xuống, vẻ lạnh lùng trở nên trầm mặc, anh từ từ đứng lên, không hề trả lời.
Cảnh Y Nhân lo lắng Lục Minh sẽ làm ra chuyện gì điên rồ, cô vội túm lấy tay anh nhắc nhở:
“Lục Minh, anh chỉ là công dân bình thường, không có quyền hạn làm như vậy. Cho dù có thì cũng là trái pháp luật, anh thân là con trai tổng thống, làm sao có thể làm chuyện đó được?” Tuy rằng con chúng ta quan trọng, nhưng nếu anh làm vậy thì về sau tổng thống phải đứng trước người dân như thế nào? Nửa đời sau của anh sẽ phải ngồi trong tù, em và con phải làm sao bây giờ? Anh không thể làm như vậy được.”
Cảnh Y Nhân tuy lo lắng cho con mình, nhưng bên nào nhẹ bên nào nặng, cô vẫn hiểu rõ. Vấn đề này, Lục Minh vẫn không hề trả lời mà là đột nhiên dời đề tài, anh cho Cảnh Y Nhân một lời hứa kiên quyết:
“Em yên tâm, anh sẽ đón con mình về một cách an toàn.”
Lục Minh ngồi xổm trước mặt cô, vén gọn những sợi tóc xõa ra trên mặt cô, ánh mắt kiên định của anh bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân. “Hãy tin tưởng anh, anh sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu.” Vẻ mặt của Lục Minh lộ ra một sự kiên định không dễ lay động, dường như chuyện này trừ phi anh chết, nếu không thì nhất định sẽ làm được vậy. Cảnh Y Nhân khẽ gật đầu, vươn cánh tay ôm chặt lấy Lục Minh.