Trên thế giới này, không có người mẹ nào lại nỡ để con mình bị giết. Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân trở về phòng nghỉ ngơi, còn chuẩn bị một ly sữa cho cô uống.
Lục Minh biết cô không thể nào nghỉ ngơi nổi, cho nên đã cho thêm một chút thuốc an thần vào sữa để giúp cô ngủ ngon. Chỉ một lúc sau, Cảnh Y Nhân đã ngủ trên giường.
Giờ phút này, nếu anh không cho Cảnh Y Nhân ngủ thì dựa theo tính tình của cô, chắc chắn cô sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý. Mà vì lo anh sẽ làm ra chuyện gì điên rồ, đến tối cô sẽ đi tìm Tiết Phương Hoa một mình.
Đây là điều Lục Minh luôn lo lắng, anh đã học được bài học ấy từ việc lần trước Cảnh Y Nhân bị trói, bị nhét bom trong cơ thể. Cho nên lần này, dù thế nào Lục Minh cũng sẽ không để Cảnh Y Nhân ra mặt.
Lục Minh rời khỏi biệt thự.
Trước khi ra ngoài, anh lệnh cho người giúp việc trong nhà và quân nhân rằng mấy ngày nay không được để Cảnh Y Nhân bước ra khỏi biệt thự một bước. Mà Lục Minh đi suốt ba ngày mới trở về.
Cảnh Y Nhân ngủ nguyên một ngày mới tỉnh lại. Sau đó, cô chỉ biết ở nhà chờ đợi, sốt ruột đến mức ngày không thể ăn, đêm không thể ngủ. Cô muốn gọi điện thoại cho Lục Minh hỏi tình tình, nhưng gọi vô số lần, di động của Lục Minh vẫn tắt máy.
Đột nhiên, Cảnh Y Nhân nhớ đến chiếc vòng trên tay con được Nhạc Phong tặng lần trước, anh ta có nói trên đó có hệ thống định vị. Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân mới nhìn thấy một chút hy vọng, vội gọi điện thoại cho Nhạc Phong.
Kết quả điện thoại của anh ta cũng giống Lục Minh, đều tắt máy. Cảnh Y Nhân ở nhà, nhìn Đại Đâu Đâu liền nhớ đến Tiểu Đâu Đâu, không nhịn được mà rơi lệ.
Chỉ cần cô vừa khóc, Đại Đâu Đâu vốn chưa bao giờ khóc cũng khóc theo, cổ dừng lại, Đại Đâu Đâu cũng dùng theo.
Ngay cả đứa trẻ cũng bị cuốn theo nỗi đau, nỗi khổ sở của cô... Đêm ngày thứ ba, Cảnh Y Nhân nằm trằn trọc trên giường. Rõ ràng cô mệt đến mức hai mắt sắp không mở ra được, nước mắt buồn ngủ chảy ra, nhưng lại không tài nào ngủ được. Đúng lúc đó, trong không gian yên tĩnh, Cảnh Y Nhân nghe thấy bên ngoài có tiếng lốp xe nghiền qua mặt đất, rồi dừng lại trước cửa lớn. Biệt thự nhà bọn họ ở vùng ngoại thành, rất ít khi có xe đi về phía này, cho dù có thì cũng sẽ không đến vào lúc này. Cảnh Y Nhân hốt hoảng nhảy xuống giường, dép cũng không xỏ mà chạy nhanh về phía ban công, bối rối đến mức bị vấp chân một cái. Cô đứng trên ban công, hai tay chống lên lan can. Làn gió đêm chậm rãi thổi qua làn váy ngủ trắng tinh. Đôi mắt cổ tràn ngập chờ đợi, nhìn chằm chằm về phía cửa. Ngoài cánh cổng hoa văn kim loại, chiếc xe jeep quen thuộc đang đỗ ở đó. Cảnh Y Nhân theo bản năng liếc về phía nhà để xe, chỉ thấy một chiếc giống như đúc đang đỗ.
Xe Lục Minh vẫn đang ở nhà, tức là xe này là của Nhạc Phong.
Sau đó, cửa xe bị bật mở, một người bước từ trong ra. Ánh đèn vàng nhợt nhạt bên kia đường cái chiếu sáng nhưng lại bị chiếc xe đỗ ở cửa chặn mất ánh sáng.
Cảnh Y Nhân không thấy rõ rốt cuộc người xuống xe là ai.
Cô chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, quen thuộc, trong lòng người đó còn ôm một thứ gì đó. Anh thuần thục ấn mật mã khóa cửa, rắc” một tiếng, cửa sắt mở ra, bước chân của người nọ tập tễnh, loạng choạng đi vào. Thấy vậy, Cảnh Y Nhân bỗng dưng xoay người lại chạy ra khỏi phòng ngủ. “Bịch bịch”, chân cô giẫm mạnh xuống cầu thang rồi vọt xuống dưới nhà, đèn cũng không kịp bật.