Lục Minh tức giận mắng: “Anh làm cái gì thế? Còn không mau thả tôi xuống!”
Chụp ảnh xong, Nhạc Phong mới không nhanh không chậm cởi dây thừng ra, từ từ thả Lục Minh xuống. “Đây là rừng nguyên sinh ở biên giới của thành phố S, khắp nơi đều có bẫy của thợ săn. Giờ lại là ban đêm, hễ không chú ý một cái là sẽ bị rơi vào bẫy.” Cũng may toàn là bẫy nhỏ, không đặt kẹp răng nanh, nếu không thì chân anh đã bị kẹp đứt rồi. Vừa rồi Nhạc Phong cũng bị rơi vào hố mà Lục Minh từng bước vào ban nãy, chỉ là Nhạc Phong cảm thấy rất mất mặt, nên không nói với Lục Minh.
Nhạc Phong tốt bụng nhắc nhở, Lục Minh lại tức giận lườm anh ta một cái. Anh đã sớm biết rồi, cũng đã thể nghiệm hai lần.
Lúc này, bọn họ không phân rõ phương hướng cho lắm, Tiết Phương Hoa bị thương nên không chạy xa được, chỉ cần trời sáng, lần theo vết máu là có thể tìm được.
Không bằng ở lại đây nghỉ ngơi để giữ thể lực, ngày mai, người cứu viện chắc cũng chạy tới nơi. Đến lúc đó là có thể bắt ngay được Tiết Phương Hoa. Nghĩ đến đây, Lục Minh buộc đèn pin trong tay vào dây thừng trên cây, coi như đèn treo, rồi ôm đứa trẻ ngồi xuống ngay tại chỗ.
Đối với Lục Minh mà nói, anh không hề xa lạ gì những nơi như thế này.
Hồi anh tham gia quân ngũ, được điều đến đội quân dã chiến, thường xuyên bị ném vào cánh rừng hoang dã nửa tháng trời, trên người không có thức ăn thức uống, đều phải tự mình giải quyết vấn đề sinh tồn. Nửa tháng sau, người của tổng bộ mới đến tìm bọn họ. Có chiến hữu nửa tháng sau thật sự biến thành người nguyên thủy, trên người chẳng có quần áo gì, chỉ có lá cây buộc quanh hồng để che. Đơn giản là vì dây lưng, giày da đều bị anh ta nấu ăn, quần áo dùng để đốt. Mà Lục Minh trước mỗi lần vào rừng đều phân chia lượng thức ăn ít ỏi ra ăn trong bao nhiêu ngày. Khi nào ăn hết sẽ đi bắt thỏ hoặc là gà rừng linh tinh, nhưng không phải lần nào cũng may mắn bắt được. Lần thảm nhất là liên tục 3 ngày không ăn không uống. Lục Minh ngồi dựa vào một cái cây to, lấy bình sữa còn dở ban nãy cho Tiểu Đâu Đâu uống tiếp, kết quả lại thấy đứa trẻ trong lòng nghiêng đầu tựa vào lòng mình mà ngủ.
Lục Minh đang miệng khổ, dứt khoát đưa bình sữa đến bến miệng uống một ngụm, sau đó khó chịu nhíu mày lại.
Sữa này thật khó uống, sao trẻ con lại thích uống thứ này đến thế chứ? Lục Minh vặn nắp bình lại rồi cất đi. Nhạc Phong cũng ngồi dựa vào phía sau cái cây mà Lục Minh đang ngồi. Xung quanh có tiếng côn trùng, con ếch kêu, thi thoảng còn có muỗi, cũng may buổi tối có gió cũng to, muỗi cũng không nhiều.
Bọn họ ngồi ở đây cũng không nóng. Mặt trăng treo cao, mờ mờ ảo ảo, dựa ở đây cũng thư thái nhàn nhã.
Nhạc Phong tựa vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Anh đã gửi tín hiệu ra ngoài rồi à?”